Sáu tiếng đồng hồ sau khi chuyện vũ khí huấn luyện xảy ra, cấp trên đã biết chuyện. Cố Tỉ Thành bị giáo huấn một trận rất nghiêm trọng. Anh gánh hết toàn bộ trách nhiệm.
“Rõ, chuyện này tôi sẽ điều tra hoàn toàn rõ ràng, tuyệt đối không phải chuyện của các học viên, là có người động tay động chân vào vũ khí huấn luyện.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
“Cậu bớt gánh tội hộ chúng nó đi, chuyện lớn như thế, chúng nó ngu hết chắc? Huấn luyện ở bên đấy nhẹ nhàng hơn huấn luyện ở căn cứ, chúng nó cố tình không nói, chuyện này cậu cũng phải điều tra cho rõ ràng, cấp trên rất coi trọng chi bộ này, Lão Cố à, không thể xảy ra sơ suất gì được.”
“Rõ!” Cố Tỉ Thành cúp điện thoại, cúi đầu nhìn con trai mình đang đờ đẫn.
“Lữ đoàn trưởng, tôi đã hỏi chuyện này, họ đều nói rằng, họ tưởng đây là thử thách dành cho họ nên mới không dám hỏi.”
“Đây là vấn đề dám hỏi hay không dám hỏi à?” Vì con trai vẫn còn ở đây, giọng điệu của Cố Tỉ Thành cũng nhẹ nhàng hơn.
Đoàn trưởng cúi đầu, không nói gì nữa.
“Gọi Tiền Đình vào đây.” Cố Tỉ Thành phất tay bảo Đoàn trưởng ra ngoài, sau đó đặt con trai xuống cho nhóc tự đi chơi.
“Báo cáo!” Tiền Đình đứng ở cửa, lớn tiếng hô lên.
“Vào đi.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
Tiền Đình đẩy cửa bước vào, nghiêm chỉnh bước tới bên cạnh Cố Tỉ Thành, “Huấn luyện viên, anh tìm tôi?”
“Cậu cảm thấy vũ khí của mình xuất hiện vấn đề từ khi nào?” Cố Tỉ Thành hỏi thẳng.
“Báo cáo, vũ khí của tôi chưa từng có vấn đề.” Tiến Đình dõng dạc đáp lại. Cố Ti Thành khẽ nheo mắt, dường như đang suy nghĩ câu trả lời của cậu ta.
“Vũ khí của mọi người đều có vấn đề, mà của cậu thì không?”
Tiền Đình hơi siết chặt tay, nhưng vẫn đứng thẳng, “Không hề!”
Cố Tỉ Thành đứng dậy, từ từ đi đến bên cạnh Tiền Đình.
Tiền Đình mím môi đứng đó, dường như đang đợi lời phán quyết từ Cố Tỉ Thành dành cho mình.
Cố Tỉ Thành nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, “Tiền Đình, cậu biết thân phận của cậu khá đặc thù.”
“Vâng.” Tiền Đình đáp lời, mặt không đổi sắc.
“Cho nên quân doanh xảy ra bất kỳ vấn đề gì, đều có khả năng là tội của cậu.” Cố Tỉ Thành thở dài.
Lần này thì cơ thể Tiền Đình khẽ run lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại.
“Tôi nghe theo sắp xếp của tổ chức.” Tiền Đình nói, cả hai bàn tay cũng sắp siết chặt đến mức phát ra âm thanh.
“Hận tối chứ?” Cố Tỉ Thành đột nhiên hỏi.
“Hận!” Tiền Đình không hề giấu giếm.
“Cho nên mới làm như vậy?”
“Không hề!” Tiền Đình dõng dạc đáp lại.
Cố Tỉ Thành nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, không khỏi bật cười.
“Năm đó vì Khương Miêu Miêu mà liên lụy cả gia đình cậu, khiến cậu không còn tư cách đi học ở trường quân đội, phải làm từ binh sĩ bậc thấp nhất, những điều này do tôi gây nên, cậu hận tôi cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Cố Tỉ Thành nói rất sắc bén.
Cảm xúc của Tiền Đình rõ ràng kích động hơn, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
“Tôi nghe theo sắp xếp của tổ chức.” Tiền Đình vẫn nói như vậy.
Cố Tỉ Thành đang định nói thêm gì đó, điện thoại đặt trên bàn đã kêu lên. Cố Tỉ Thành đưa tay cầm lên, ra hiệu cho Tiền Đình đừng nói gì cả.
“Lão Cố, trước kia tôi nghe nói, ai nhỉ, Tiền Đình đang ở bên cậu đúng không, thành phần gia đình của thằng nhóc ấy có chút vấn đề, ai đã chiêu nạp cậu ta vào thế, chuyện này...”
“Không liên quan gì đến cậu ấy.” Cố Tỉ Thành ngắt lời thủ trưởng.
Tiền Đình ngẩng phắt lên, sự căng thẳng ban nãy dường như bắt đầu biến mất từ giây phút này.