Cái đầu nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ nhìn ngó bốn chung quanh, dường như đang tìm gì đó.
Sở Lạc Nhất ôm chặt con trai, khi đang muốn tiếp tục đi về phía trước, xung quanh bỗng sáng bừng lên.
Sở Lạc Nhất Vô thức muốn che mắt lại, nheo nheo nhìn những ngọn đèn treo trên cây.
“Bá bá, bá bá..” Tiểu Quỷ Quỷ đột nhiên kêu lên.
Sở Lạc Nhất khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm kia bước ra. Sở Lạc Nhất thích ứng với ánh sáng, nheo mắt nhìn anh càng bước càng gần, “Đây cũng là trêu em hả?”
Người đàn ông này có chuẩn bị trước.
Cố Tỉ Thành bước tới gần Sở Lạc Nhất. Nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, anh vỗ một cái vào đầu cô, “Anh rảnh đến thế à?”
Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng, làm một động tác khoa trương cùng với lực đánh của anh.
“Anh chẳng nhạt thế còn gì.” Khoảnh khắc này. Sở Lạc Nhất đã đoán được ra anh muốn làm gì rồi, dù sao đã rõ ràng như thế, mà cô cũng không phải con ngốc, tất nhiên sẽ biết thôi.
Cố Tỉ Thành ha lên một tiếng, “Nghiêm túc nào, cầu hôn đây.”
“Thế sao không nghiêm túc một chút, ai lại cầu hôn lúc tối mịt thế này, để không nhìn thấy mặt bạn gái, tránh cho mình đỡ hối hận phải không?” Sở Lạc Nhất trực tiếp gắt lại với anh.
Ngày cầu hôn mà còn đấu võ mồm với nhau, chắc chỉ có hai vợ chồng nhà này.
“Yên tâm, mười năm trời anh không gặp em, đến cuối cùng vẫn không đá em, đủ chứng minh anh không coi trọng nhan sắc rồi.”
“Có giống tự tát vào mặt mình không.” Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật, lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đã trèo vào lòng ba nhóc.
Cố Tỉ Thành cười cười, một tay bế con trai, một tay ôm Sở Lạc Nhất, “Đưa em đi xem phim, đi thôi.”
Sở Lạc Nhất đảo mắt, nhìn xung quanh, tuy có đèn, nhưng phim ở đâu ra?
Mà đang lúc Sở Lạc Nhất tò mò, trên hai cái cây bên đường bỗng xuất hiện một màn hình lớn, là màn chiếu bóng.
Trên màn hình, có một mặt biển, trên đó có một cái chai đang trôi dập dềnh.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành ra hiệu cho cô xem tiếp.
Chiếc chai đó hình như trôi trên biển rất lâu, cuối cùng, một thiếu niên xuất hiện, cậu bé nhặt cái chai lên, mở nó ra.
Đó là bắt đầu của hai người.
Chiếu bóng không ổn lắm, Sở Lạc Nhất có thể nhìn thấy người phía sau màn ảnh, là một binh sĩ.
Đối với một chiến sĩ mà nói, có thể làm đến mức này đã tốt lắm rồi, cảm động hơn những nghệ sĩ chuyên nghiệp nhiều.
“Lúc đó anh đã nghĩ, tại sao đến giờ này vẫn có người ngốc tới mức ném chai cơ chứ.” Cố Tỉ Thành lên tiếng, giọng anh trầm trầm rất dễ nghe.
Nhưng Sở Lạc Nhất vẫn ngẩng đầu lên nhìn anh, “Thế anh không chơi thì sao mà nhặt được?”
“Cho nên anh cũng ngốc, ngốc đi với ngốc mới là một đội trời sinh.” Cố Tỉ Thành nhanh nhảu đáp lại.
Ứng đối không có kẽ hở.
“Anh đang học theo ba em à? Xem từ em của quá khứ đến em của hiện tại, thậm chí còn xem đến cả tương lai của em trong không gian đa chiều?” Sở Lạc Nhất cảm thấy phương thức cầu hôn này rất quen thuộc.
“Không không, kiểu cầu hôn không giống nhân loại của ba vợ, anh trước hết không dám bình luận mẹ vợ xem xong có hiểu không, nhưng anh biết, em tuyệt đối không thể nào hiểu được.” Cố Tỉ Thành đáp trả, “Cho nên, anh không muốn những cuộc sống ngoài ý muốn ấy, cũng không muốn tưởng tượng những cuộc sống ngoài ý muốn ấy, anh chỉ muốn đi cùng em trên một con đường này thôi.”
Ở giữa gốc cây thứ hai và gốc cây thứ ba treo một bức tranh, không có người nào cả, chỉ có từng trang nhật ký trò chuyện mà có lẽ đến cả Sở Lạc Nhất cũng không giữ được.