Cái gọi là yêu đương qua mạng, đa phần thời gian dựa vào mạng xã hội.
Cái gọi là tình yêu của quân nhân, không giống với yêu đương qua mạng thông thường, họ không có những cuộc hội thoại chi chít tin nhắn, có lẽ chỉ một hai câu trong mấy ngày, mấy tháng thôi.
Ở phía sau từng trang nhật ký trò chuyện là bóng dáng một thiếu nữ ngồi trước màn hình và một chiến sĩ nằm trong ổ chăn, bóng của họ rất mờ, nhưng đủ để người ta biết họ đang dùng cách thức này để biểu đạt nỗi nhớ dành cho đối phương.
Phía sau còn được chiến sĩ của anh thêm một câu: Thủ trưởng, ít ảnh quá anh ơi...
Nhưng Sở Lạc Nhất biết, đây đã là toàn bộ đối thoại của họ rồi, đây là cách giao lưu của họ suốt những năm qua.
Tám năm yêu đương qua mạng ấy, giữa họ chỉ có chút tin nhắn như thế như vậy.
Trên màn hình treo giữa gốc cây thứ ba và gốc cây thứ tư, xuất hiện cảnh tượng khi cứu nạn lũ lụt, cô gái kia tươi cười thò đầu ra khỏi trực thăng nhìn xuống phía dưới, mà bên dưới, một chàng chiến sĩ người đầy bùn đất cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Lần gặp đầu tiên, một cách chính thức.
Các bức họa bên dưới là đợt huấn luyện quân sự, mỗi một chuyện xảy ra, cho đến sau này, anh rời đi, con trai họ ra đời, nỗi oán hận của Sở Lạc Nhất, sau cùng cô vẫn không từ bỏ người đàn ông đã làm tổn thương cổ đến cực điểm.
Cố Ti Thành buông tay cô ra, anh bước ra phía sau.
Sở Lạc Nhất ở đằng trước nhìn anh nhận lấy con rối trên tay anh lính, bắt đầu màn biểu diễn vụng về ở bên đó.
“Bảo bối, anh biết anh không phải người đàn ông tốt nhất mà em đã gặp được trong cuộc đời.” Cố Tỉ Thành đột nhiên lên tiếng. “Nhưng, anh muốn cố gắng để trở thành người đàn ông mà em cần nhất.”
Sở Lạc Nhất nhìn anh vụng về điều khiển con rối nhỏ, rõ ràng không được bằng anh chiến sĩ ban nãy.
Nhưng cô lại cảm thấy, con rối nhỏ trên tay Cố Tỉ Thành thực ra đang nhảy nhót trên trái tim cô.
“Anh không nghĩ ra được cách cầu hôn nào quá lãng mạn, chúng ta cũng không có điều kiện lãng mạn gì, thứ anh có thể cho em được, là để em nhìn thấy hết tất cả về anh.”
Cố Ti Thành nói, trên bầu trời vang lên tiếng trực thăng.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, năm chiếc trực thăng đang dàn hàng ngang trên không trung.
“Máy bay, máy bay...” Tiểu Quỷ Quỷ kích động vươn tay muốn bắt máy bay trên trời, dáng vẻ tươi cười ấy trông giống một ông Phật Di Lặc nhỏ.
Trên bầu trời vang lên giai điệu quen thuộc, đó là bài hát “Khi mái tóc em lướt qua ngọn súng tôi.”
Bài hát này, Sở Lạc Nhất không thích.
Bởi vì kết cục của bài hát này không tốt lắm.
“Bất kể bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong quá khứ, anh vẫn thấy rất cảm kích vì em vẫn còn đứng nguyên tại chỗ chờ anh.” Cố Tỉ Thành nói, chậm rãi bước ra từ sau tấm màn, chậm rãi tới gần Sở Lạc Nhất.
Giai điệu kia vẫn còn tiếp tục, nhưng không còn là câu hát mà Sở Lạc Nhất ghét nhất như ban nãy nữa mà là một giai điệu vang vọng cả bầu trời, “Hôm nay em sẽ gả cho anh“.
Cố Tỉ Thành bước từng bước về phía Sở Lạc Nhất, bước từng bước, đây là nơi quan trọng nhất từng tồn tại trong cuộc đời anh.
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người ngang qua cuộc đời anh, cho dù là đứa trẻ đang đuổi theo máy bay này, cũng chỉ nối tiếp sinh mệnh của họ ở đây, rồi sẽ rời đi.
Chỉ có cô ấy, đến với cuộc đời anh rồi, sẽ không đi đâu nữa.
Người này, là vợ.
Là người luôn vì anh mà giữ gìn gia đình này.
Cố Tỉ Thành đến trước mặt Sở Lạc Nhất, chậm rãi quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay cô.