Anna sau khi nghe vậy, đôi lông mày đang nhíu lại vì tức giận quả nhiên bình ổn không ít, ngữ khí cũng dịu đi hẳn, lạnh như băng mà nói :
"Con nghĩ rằng mẹ muốn như vậy sao ? Đó là do cha con mất sớm, con lại còn nhỏ, chưa đủ lớn để gánh vác Hoắc thị, mẹ cũng không còn cách nào khác là thay con điều hành Hoắc thị, chẳng lẽ trời sinh mẹ lại thích xuất đầu lộ diện ? Cũng may từ nhỏ mẹ đã từng nghe và thấy nhiều lần nên mới dám đối mặt với cái thị trường luôn thay đổi trong nháy mắt kia, cho nên, Thiên Kình, mẹ vẫn muốn nhấn mạnh với con một điều làm con dâu Hoắc gia phải môn đăng hộ đối, nếu khi có vấn đề gì xảy ra, cô ta sao có thể giúp con ?"
Lời người vừa nói xong làm cho Hoắc lão phu nhân mất hứng, cuối cùng lão phu nhân nhịn không được mà đập mạnh xuống bàn —-
"Này, con dâu, lời con vừa nói là có ý gì ? Muốn nguyền rủa cháu của ta gặp chuyện không may sao ?"
"Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy ? Thiên Kình là con của con, sao con có thế nguyền rủa chính đứa con của mình gặp chuyện không may ?" Anna luôn đau đầu vì lão phu nhân này, bất đắc dĩ mà giải thích.
"Hừ ! Lời con vừa nói xong lại quên rồi sao ? Trí nhớ của con so với bà lão này còn mau quên hơn" Lão phu nhân vẫn không chịu bỏ qua, tay trái còn cầm dĩa ăn, trên dĩa ăn còn một khối bánh ngọt không đường chưa kịp ăn xong.
Anna dùng tay xoa cái trán đang đau, vô lực mà thở dài nói "Mẹ, chuyện con vừa nói chỉ là nếu như thôi mà…"
"Nếu như cũng không được ! Cháu của ta có thể gặp chuyện gì ? Ta không biết trái tim người như con thì như thế nào ? Lại có thể nghĩ con mình gặp chuyện không may gì ? Chẳng lẽ con muốn con nhỏ Noãn làm quả phụ sao ?"
"Mẹ, mẹ có thể không thiên vị được không ?" Anna thật muốn đứng dậy mà trở về phòng, nhưng hành vi này là thiếu tôn trọng đối với trưởng bối nên bà không bao giờ dám làm vậy.
"Ta nói sai gì sao ? Ta không phải là quả phụ sao ? Con cũng không phải là quả phụ à ? Còn muốn ức hiếp nhỏ Noãn sao?" lão phu nhân hoàn toàn mất hứng mà quát lớn
Hoắc lão phu nhân luôn luôn như vậy, cho dù bây giờ có ngang ngược bất chấp kết quả nhưng sau đó cũng đáng yêu khác thường, lời bà vừa nói xong khiến Úc Noãn Tâm không nhịn được mà cười ra tiếng, nàng biết lúc này mình phải nghiêm túc, nhưng… mỗi khi nhìn Hoắc phu nhân, bà bà, tâm tình của nàng liền tốt hơn hẳn.
Nhưng sau khi cười, nàng biết mình đã phạm vào điều sai…
Quả nhiên…
"Úc tiểu thư, cô cảm thấy buồn cười lắm sao ?"
Anna sau khi thấy vậy, sắc mặt liền trở nên rất khó coi "Ta thật sự khó tưởng tượng được, cô là hạng người không hề có gia giáo, một người phụ nữ môn không thỏa hộ không hợp như vậy sao có thể bước vào Hoắc gia ? Ta thấy cô nên đi học một khóa về lễ nghi để hiểu rõ khi nào nên cười và khi nào không nên cười ! Con hát thì vẫn là con hát, vĩnh viễn không thể thanh nhã hơn !"
Úc Noãn Tâm thu nụ cười lại, nàng biết lúc này mình không nên cười, dù sao đây cũng như xát muối lên vết thương của người ta. Thế nhưng những lời này của Hoắc phu nhân không khỏi quá sắc bén, rõ ràng mang theo ý khinh thường làm lòng nàng thật khó chịu như bị dao cắt.
"Mẹ…" Hoắc Thiên Kình nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì lại bị lão phu nhân cắt ngang…
"Con dâu à! Cái gì gọi là nên cười và không nên cười? Con là Từ Hi của Trung Quốc sao? Hay là nữ hoàng Anh? Người ta thích cười là chuyện của người ta, con có thể quản được sao chứ? Ta cũng thích cười, bây giờ ta sẽ cười cho con nghe, ha ha ha…" Hoắc lão phu nhân cố ý cười lớn, đầu tóc xoăn xoăn cũng theo đó mà đong đưa, giống như một đứa trẻ ranh rãnh dễ thương trong phim hoạt hình vậy.
"Mẹ…"
"Ta cứ thích cười đấy, ha ha ha… khụ khụ…"
Lão phu nhân không cho bà nói chen vào, cười to mấy tiếng lại bị sặc, bèn ho mạnh vài tiếng.
"Mẹ…" Anna Winslet hoảng sợ mà tiến về phía trước.
"Bà nội…"
Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm cũng bị tình trạng hiện giờ của lão phu nhân dọa cho hoảng sợ, nhất là Úc Noãn Tâm, vẻ mặt đầy lo lắng. Dù sao lão phu nhân tuổi cũng đã cao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không hay.
"Không cần cô giả mù sa mưa."
Anna Winslet đẩy Úc Noãn Tâm ra, bất mãn mà quát lớn, quay đầu sang phía quản gia nói: "Đi lấy một ly nước nóng đến cho lão phu nhân, uống xong đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi"
"Vâng, phu nhân" Quản gia cung kính đáp.
"Không cần!" Hoắc lão phu nhân không hài lòng mà kháng nghị, lập tức bắt lấy tay của Úc Noãn Tâm. "Ta muốn bé Noãn đưa ta về phòng !"
"Mẹ… mẹ đừng như như vậy, nghe lời được không ? Quản gia, còn không mau đưa lão phu nhân về phòng ?"Anna Winslet lập tức nói
Vẻ mặt quản gia khó xử.
"Hay thật, bây giờ cô còn ra dám ra lệnh cho ta? Ta nói bé Noãn là bé Noãn, con bé là cháu dâu của ta, ta bảo cháu dâu đưa ta trở về phòng có gì là không được?"
Hoắc lão phu nhân hét lớn một tiếng, sau đó dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn Úc Noãn Tâm: "Bé Noãn à, bà nội có rất nhiều chuyện muốn nói với cháu, đêm nay ở lại biệt thự với bà nội có được không? Bọn người này đều không có lương tâm, một đám chỉ biết chọc giận ta, ngược đãi ta, thậm chí còn không cho ta ăn cơm"
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Chúng con ngược đãi mẹ lúc nào đâu?" Anna bất đắc dĩ giải thích: "Dạ dày mẹ không tốt, đương nhiên bữa tối không nên ăn nhiều quá."
"Ta không muốn nghe cô nói, ta muốn nghe cháu dâu nói!"
Hoắc lão phu nhân nhìn về phía Úc Noãn Tâm: "Bé Noãn à, cháu yên tâm, cô ta không thích cháu nhưng bà nội thích cháu. Bà nội đã quyết định rồi, chờ khi cháu được gả về đây, ta liền lấy danh nghĩa Hoắc gia tổ chức một bữa tiệc gặp mặt long trọng, ta muốn cho tất cả mọi người cùng biết cháu là cháu dâu của Hoắc gia, thế nào ?"
Hả…
Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra. Tuy rằng nàng không biết bữa tiệc gặp mặt trong miệng bà nội là thế nào, nhưng với thế lực của Hoắc gia hẳn là sẽ không nhỏ.
Lời của Hoắc lão phu nhân vừa nói hoàn toàn làm cho Anna bất mãn cùng chống đối: "Mẹ, sao lại có thể vì cô ta mà tổ chức tiệc gặp mặt chứ? Cô ta là một nghệ sĩ, càng ít người biết thân phận của cô ta thì càng tốt."
Úc Noãn Tâm nghe xong thì ngón tay theo bản năng mà nắm chặt, trong lòng bi thương không thể tả.
Hoắc lão phu nhân thấy thế, sắc mặt nghiêm túc, bà ngẩn đầu nhìn Anna, đôi mày nhíu lại lộ vẻ khó hiểu cùng quở trách …
"Cô có ý gì chứ? Cái gì mà càng ít người biết thì càng tốt? Cô cho rằng việc Thiên Kình kết hôn là chuyện nhỏ sao? Cô không nói cho người ta thì người ta sẽ không biết con dâu cô có thân phận gì sao? Hơn nữa nghệ sĩ thì thế nào? Đều là tự mình kiếm miếng cơm manh áo thì có gì không ổn? Làm người nhà giàu, làm tổng tài cao cao tại thượng thì thân phận tôn quý sao? Làm nghệ sĩ thì lại không được sao? Vậy theo ý của cô mà nói thì người làm vệ sinh thấp hèn đến không đáng một đồng sao?"
"Mẹ, con không có ý này, con…"
"Được rồi, đừng nói nữa !"
Hoắc lão phu nhân phẩy phẩy tay ngăn sự giải thích của bà rồi nhìn về phía Hoắc Thiên Kình: "Thiên Kình, suy nghĩ của cháu thế nào? Chẳng lẽ cháu cũng cho rằng bé Noãn không thể gặp người sao?"
"Làm sao có thể? Cô ấy là vợ của cháu, cháu chưa từng nghĩ vậy mà, bà nội…"
Hoắc Thiên Kình tiến lên, đem bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm đặt vào lòng bàn tay của Hoắc lão phu nhân."Kỳ thật mẹ cũng không phải có ý đó, như vầy đi, Noãn sẽ đưa bà lên lầu nghỉ ngơi rồi cùng nhau tâm sự một chút, cháu sẽ cùng mẹ nói chuyện."
"Được, như vậy đi."
Hoắc lão phu nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm, nhìn nàng cười nói. "Xem cháu của ta ăn nói này, mỗi câu đều làm cho bà lão này vui vẻ. Bé Noãn à, cháu gả cho Thiên Kình là đúng người rồi, nó thật sự rất yêu thương cháu."
"Bà nội" Úc Noãn Tâm ngượng ngùng
"Này, đỏ mặt rồi sao ?" Hoắc lão phu nhân giễu cợt. "Thiên Kình, mau nhìn vợ cháu đỏ mặt kìa."
Hoắc Thiên Kình dịu dàng về nhìn Úc Noãn Tâm.
"Bà, cháu đưa bà về phòng." Úc Noãn Tâm bị hắn nhìn cảm thấy mất tự nhiên, vội vàng hối thúc Hoắc lão phu nhân.
Anna nhìn bóng dáng của nàng mà vẻ bất mãn càng thêm nhiều hơn.
"Nhỏ Noãn, mau nói cho bà nội nghe…"
Sau khi về phòng, Hoắc lão phu nhân liền lập tức kéo Úc Noãn Tâm qua hỏi: "Cháu sao lại muốn gả cho Thiên Kình? A, ta biết rồi, nhất định là cháu đã phát giác ra mình đã yêu Thiên Kình đúng không?"
"Bà nội, cháu…"
"Ta đoán đúng mà, cháu đó, chỉ cần đứng chung với Thiên Kình thì ta cảm thấy rất xứng đôi, theo ta thấy lần này cháu chọn đúng người rồi, gả cho Thiên Kình là không sai." Hoắc lão phu nhân nói liền một mạch."Cháu thấy bà nói có đúng không, lần đầu tiên cháu bước vào ngự thự, bà đã nói cháu là người mà Thiên Kình muốn kết hôn."
Úc Noãn Tâm không nói gì, im lặng một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Hoắc lão phu nhân "Bà nội, ở trong lòng bà thì Thiên Kình là dạng người thế nào?"
Hoắc lão phu nhân nghiêng đầu suy nghĩ. "Cháu của bà đương nhiên là ưu tú nhất rồi. Nó thông minh, kiên trì, gặp chuyện thì vẫn rất bình tĩnh. Bà thừa nhận trên thương trường nó có giở một ít thủ đoạn, nhưng bà tin cháu của bà sẽ không vì lợi ích mà vi phạm đến đạo lý cơ bản. Có điều…" Nói tới đây, bà ra vẻ thần bí mà cười. "Ưu điểm lớn nhất của cháu bà là đối với tình yêu rất chung tình, một khi đã yêu, sẽ không buông tay."
"Anh ấy… trong tình yêu rất chung tình?" Úc Noãn Tâm hơi nhíu mày.
"À…"
Hoắc lão phu nhân xấu hổ cười. "Đúng vậy, trước kia Thiên Kình rất đào hoa, bên cạnh có không ít phụ nữ. Nhưng từ khi có cháu, nó không hề dây dưa với bất cứ người phụ nữ nào khác, cháu ở bên cạnh nó hẳn là cháu phải biết. Từ lúc bên cạnh cháu, nó có người đàn bà nào khác không ?"
"Cái này thì không có."
Úc Noãn Tâm cũng thừa nhận điểm ấy. Nàng nhớ tới lúc trước đã hỏi qua Thiên Kình vấn đề này, thậm chí đến nay câu trả lời của hắn nàng vẫn còn nhớ trong đầu, rõ mồn một trước mắt.
"Nhưng Phương Nhan… cô ấy cũng từng là người mà Thiên Kình muốn lấy." Nàng nhẹ giọng nói một câu.
Hoắc lão phu nhân nghe xong liền lắc đầu. "Cho nên mới nói, cháu phải hiểu Thiên Kình hơn. Đúng vậy, nó cùng Phương Nhan đã có hôn ước, Thiên Kình cũng không phản đối, bởi vì người sinh ra trong nhà giàu thì đều biết, bất luận là nam hay nữ đều không có quyền lựa chọn hôn nhân cho mình. Hôn nhân, nói thẳng ra là một sự duy trì quan hệ thương mại hay chính trị mà thôi. Vì vậy, khi Thiên Kình không trông mong gì vào tình yêu thì nó cũng không muốn phản đối, nó cảm thấy chuyện đó đã quá bình thường. Cháu của bà rất sợ những người phiền toái, nhất là phụ nữ. Phụ nữ bên cạnh nó thật sự rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy nó vì một cô gái nào mà khẩn trương như vậy, ngay cả Phương Nhan cũng thế. Mãi cho đến khi gặp cháu…"
Lòng Úc Noãn Tâm run lên, nhìn về phía Hoắc lão phu nhân.
"Cháu là cô gái đầu tiên có thể làm cho bà thấy ánh mắt của Thiên Kình thay đổi…"
Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng cười. "Có lẽ cháu cũng không cảm nhận được, khi cháu khoác tay Lăng Thần xuất hiện tại bữa tiệc đính hôn của Thiên Kình thì vẻ mặt nó thực sự rất khó coi. Nó nghĩ mình đã che giấu rất giỏi nhưng không thể qua được mắt bà lão này! Mà vẻ mặt của cháu cũng cho ta biết, người cháu thực sự yêu là Thiên Kình, và nó cũng vậy, người nó yêu là cháu."
Hơi thở Úc Noãn Tâm trở nên dồn dập, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, suy nghĩ nửa ngày sau, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Hoắc lão phu nhân.
"Bà nội, bà có nghĩ tới ngộ nhỡ mọi thứ đều là anh ấy bắt cháu làm không?"
Nàng thử nói "ví như… anh ấy vì một mục đích nào đó mà giữ cháu lại bên người, hoặc là xem cháu như một quân cờ để công kích một người khác!"
Hoắc lão phu nhân nghe vậy, ngón tay khẽ run lên, như là cật lực che giấu sự khác thường gì. Tuy rằng thoáng qua rất nhanh, nhưng vẫn bị Úc Noãn Tâm nhạy cảm bắt được.
"Bà ơi, bà sao vậy?" Úc Noãn Tâm thử hỏi.
Kỳ thật nàng đưa lão phu nhân về phòng là có mục đích, cũng là mục đích quan trọng nhất – thân thế của Tả Lăng Thần.
Tuy nói Tả Lăng Thần làm ra những chuyện khiến nàng không thể quên, phản bội lại tình yêu của bọn họ, nhưng có một số chuyện nàng thật sự rất muốn biết, sự thật đôi khi tàn nhẫn nhưng còn hơn là không biết gì.
Nàng là diễn viên, tự nhiên khi nhìn nét mặt của người khác sẽ vô cùng nhạy cảm, rõ ràng nàng cảm giác được… Hoắc lão phu nhân hẳn hiểu rõ nàng đang nói cái gì, dường như biết được chân tướng của mọi việc.
Chẳng lẽ… Tả Lăng Thần thật sự là em trai của Hoắc Thiên Kình? Là em ruột?
Mối quan hệ này thật sự làm nàng rất khó hiểu, không thể biết gì từ người trong cuộc, chỉ còn có thể nghe ngóng thăm dò.
Ai ngờ, Hoắc lão phu nhân cũng không phải là tay mơ, ánh mắt bà giật mình thoáng qua rồi lập tức trở lại như bình thường, Úc Noãn Tâm cho rằng mình nhìn lầm rồi…
"Tuyệt đối không thể!"
Hoắc lão phu nhân lắc đầu: "Cho dù nó có làm vậy thì cũng chỉ là lí do thoái thác để lừa gạt chính mình! Cháu à, muốn trả thù một người có rất nhiều cách, nếu trong lòng nó thực sự không có cháu, thì tại sao lại dùng phương thức cực đoan này? Bà rất hiểu cháu của bà, nếu cháu nói nó trên thương trường ngươi lừa ta gạt thì bà tin, nhưng đối với phụ nữ, nó sẽ không dùng thủ đoạn ép buộc, bởi vì nó vẫn luôn cho rằng phụ nữ rất phiền phức. Nếu một khi nó dùng thù đoạn bắt buộc cháu thì chỉ có một nguyên nhân, chính là không muốn cho cháu rời xa nó. Cháu cũng thấy mẹ chồng tương lai của cháu mạnh mẽ thế nào rồi đấy, bà cũng đã nói Thiên Kình là người rất sợ phiền phức, mà lần này nó lại phá lệ, làm trái với ý của mẹ nó mà muốn cưới cháu vào Hoắc gia, hơn nữa lại tự mình lo chuyện hôn sự. Chỉ điểm này thôi cháu còn không biết nguyên nhân sao?"
Lời của lão phu nhân thật sự chân thành, thậm chí còn có lý, Úc Noãn Tâm muốn tìm sơ hở cũng khó, nhưng lại vì lời nói của bà mà hai má ửng hồng.
"Bà ơi, bà biết người cháu yêu vẫn là… Lăng Thần." Nàng nói đến cái tên cuối cùng thì có chút do dự, nhất thời không xác định được lòng mình.
Tại sao có thể như vậy ?
Chỉ vì anh gạt nàng qua lại với người phụ nữ khác thôi sao?
"Bà chỉ biết người cháu sắp cưới là cháu của bà – Thiên Kình, về phần vì cái gì mà cháu gả cho Thiên Kình, rốt cuộc trong lòng yêu ai, bà nghĩ hãy để thời gian trả lời." Hoắc lão phu nhân cười hiền lành, vỗ nhẹ lên tay nàng nói.
"Cháu…"
Úc Noãn Tâm không biết nên nói cái gì, thật sự trong lòng đang do dự, nhất là sau khi nghe Hoắc lão phu nhân nói xong lại càng thêm ngập ngừng. Gần đây Hoắc Thiên Kình chăm sóc nàng rất chu đáo, mỗi khi nhớ tới hàng đêm hắn đều dịu dàng, tim nàng không nhịn được mà lại đập nhanh. Xét cho cùng, Hoắc Thiên Kình – người đàn ông này đối với nàng cũng không quá xấu, ngoại trừ trước kia dùng thủ đoạn đê tiện để ép nàng ở bên hắn, nhưng đến bây giờ cũng không làm chuyện gì quá đáng, nỗi hận hắn của nàng thực sự đã bớt đi rất nhiều.
"Cháu à, cháu biết sai lầm mà người trẻ tuổi thường mắc nhất là cái gì không?" Hoắc lão phu nhân nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng nổi lên do dự thì nhẹ giọng nói.
Úc Noãn Tâm nhìn về phía bà, chờ bà nói tiếp.
Hoắc lão phu nhân khẽ thở dài một hơi, dùng tay nhẹ nhàng mà vỗ vào phía ngực trái của mình…
"Có đôi lúc, nhìn người không chỉ dựa vào đôi mắt, mà còn phải dựa vào… trái tim của cháu!"
Trái tim?
Úc Noãn Tâm đặt tay lên ngực theo bản năng, tim của nàng vẫn còn, hơn nữa, trong khoảng thời gian này vẫn đập rất mạnh, giống như là sợ nàng không biết đến sự tồn tại của nó vậy.
Nàng nhìn về phía Hoắc lão phu nhân, thấy ánh mắt của bà cười hả hê, nhìn qua trong suốt như nước, lại có vẻ thông tuệ của một người già có thể nhìn thấu mọi thứ. Chẳng lẽ bà có khả năng dự đoán trước? Hay là… xuất phát từ sự yêu thương đối với cháu nội?
Nhưng mà… Lăng Thần cũng là cháu của bà, chỉ khác là cháu ngoại.
Ở gia đình bình thường, cháu nội cùng cháu ngoại tuy cũng có phân chia khoảng cách nhưng cũng sẽ không quá rõ ràng. Nhưng thái độ của Hoắc lão phu nhân rõ ràng là thiên vị Hoắc Thiên Kình, chẳng lẽ nhà giàu có cũng như nhà đế vương, cháu nội mang dòng máu chính thống vẫn hơn?
"Bà nội…" Nàng ngồi bên cạnh Hoác lão phu nhân, giả vờ như không để ý mà hỏi "chẳng lẽ… bà không thích Lăng Thần sao?"
Rõ ràng nàng cảm nhận được ngón tay bà khẽ run lên, tiện thể ngẩng đầu nhìn bà.
"Nó là cháu ngoại của bà, đương nhiên bà phải yêu thương nó, nhưng Thiên Kình dù sao cũng là cháu nội, theo quan hệ đương nhiên phải hơn một bậc. Hơn nữa Thiên Kinh – đứa nhỏ này đã từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà, tình cảm có nhiều hơn cũng là chuyện bình thường." Hoắc lão phu nhân vừa nói vừa cười, che đi sự mất tự nhiên của mình.
Chuyện này quả nhiên là có vấn đề? Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Úc Noãn Tâm.
"Bà ơi, cha mẹ của Lăng Thần… là người thế nào ạ?"
Úc Noãn Tâm ra vẻ thoái mái mà hỏi, tiện thể thêm một câu "Tuy rằng cháu và Lăng Thần từng yêu nhau nhưng chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc tới người nhà."
Hoắc lão phu nhân giật mình một chút, cười cười nói: "À, Lăng Thần – đứa nhỏ này luôn quen không phụ thuộc vào ai cả, nó thật thông minh, từ nhỏ đã hứng thú với các việc giao dịch. Cha nó là tổng tài của Tả thị, thái độ làm người khiêm tốn, đối với sự nghiệp, đối với gia đình, đối với cha mẹ con cái đều chăm sóc kĩ càng. Mẹ của Lăng Thần, chính là con gái của bà, từ nhỏ đã bị bà chiều chuộng thành hư. Hơn nữa vì nó là út cho nên rất tùy hứng, may mà tìm được người chồng yêu thương nó, nếu không ta cũng không yên lòng. Đáng tiếc… hai người đều đoản mệnh, khi Lăng Thần còn chưa tốt nghiệp đại học đã qua đời. Thật sự mà nói, Lăng Thần, đứa nhỏ này cũng đã phải chịu nhiều đau khổ."
Nói tới đây, sắc mặt Hoắc lão phu nhân có chút lại, nhớ lại quá khứ khiến bà buồn phiền.
Một người là con gái bà, một người là con rể hiền, có bao người lại muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Bà lại tiễn cả hai trong thoáng chốc!
Trong lòng Úc Noãn Tâm "lộp bộp" một tiếng. Tuy rằng nàng biết cha mẹ Lăng Thần mất sớm, nhưng hôm nay nghe được từ chính miệng của Hoắc lão phu nhân, nàng cảm thấy có một cảm giác khó hiểu trong lòng, là một loại bất an, một loại cảm giác đơn giản biến thành phức tạp – bất an cùng nghi hoặc.
"Bà nội, rốt cuộc cha mẹ Lăng Thần… đã chết như thế nào?"
Dường như nàng có thể nghe thấy giọng nói của mình cũng trở nên lạnh như băng, vì một suy đoán vô cớ mà trở nên lạnh giá, cái lạnh này phát ra từ tận đáy lòng, không thể che giấu đi.
"Nếu nói ra thì cha mẹ Lăng Thần cũng thật bất hạnh, bọn họ qua đời vì tai nạn xe cộ khi đang trên đường chuẩn bị đi du lịch. Có lẽ do số mệnh đã sắp đặt như vậy, đời người là như vậy, hôm nay không biết chuyện ngày mai, chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra khi người ta lơ đãng nhất." Hoắc lão phu nhân khẽ lắc đầu nói.
"Thật là một chuyện ngoài ý muốn sao ạ?" Úc Noãn Tâm vô ý thức mà hỏi một câu, chân mày nổi lên một chút suy tư.
Lỗ tai Hoắc lão phu nhân vẫn còn rất tốt, hiểu được nghi hoặc của nàng, chua xót cười nói. "Cháu nghĩ quá nhiều rồi. Phải, xe bọn họ chạy được nửa đường thì phanh xe không ăn, nhưng cảnh sát đã chứng thực là ngoài ý muốn, không phải do người hại."
Úc Noãn Tâm nghe xong, trong lòng nổi lên một cảm giác khó hiểu.
"Bà nội, cháu xin lỗi, cháu không nên nhắc lại chuyện đau lòng này."
"Mọi chuyện đã qua lâu như vậy, có nhắc lại thì cũng thế thôi, còn thế nào được chứ?" Cảm xúc của Hoắc lão phu nhân không vui vẻ gì, rõ ràng là bị ảnh hưởng của hồi ức, khóe mắt còn hơi lóng lánh nước mắt…
"Bà vẫn còn nhớ con gái bà thường ngày vẫn vui vẻ, tuy rằng tính tình có xấu một chút, nhưng có chồng nó yêu thương, nó rất hạnh phúc. Kỳ thật nếu ngày đó nó nghe lời của bà, đừng tùy hứng mà cứ đòi đi du lịch thì chúng nó sẽ không chết, cũng có thể thoát được một kiếp nạn. Thật đáng tiếc, có trách thì trách thường ngày bà quá chiều chuộng nó, hơn nữa anh trai cũng thương nó hết mực nên nó muốn làm gì thì làm, căn bản không nghe ai khuyên bảo."
"Anh trai ? Bà nội, ý bà nói… ba của Thiên Kình?" Úc Noãn Tâm thử hỏi một câu.
Hoắc lão phu nhân gật đầu
"Thường thì anh trai rất thương em gái!" Úc Noãn Tâm thử nói một câu.
"Đúng vậy, quan hệ hai đứa nó rất tốt, nó luôn yêu thương em gái mình, gần như…"
Hoắc lão phu nhân đang nói được một nửa thì bỗng dưng im bặt, lập tức phản ứng lại, vội cười nói: "Xem bà này, nói cái gì nữa không biết, thật khó cháu mới về đây một lần, bà và cháu toàn nói chuyện không đâu, toàn chuyện không vui thôi. Được rồi, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa."
Úc Noãn Tâm cười cười, nàng hiểu ý và không hỏi lại nữa vì biết Hoắc lão phu nhân cũng không thể nói hơn được.
Nhưng qua một số câu ngắn nàng cũng có thêm được một chút tin tức…
Thứ nhất, cha mẹ Lăng Thần qua đời vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nguyên nhân là phanh xe không ăn, chuyện này cuối cùng là do ý trời hay là…?
Thứ hai, mẹ Lăng Thân luôn được cưng chiều, đến cả anh trai cũng hết mực yêu thương, nhưng không hẳn là yêu thương đơn giản như vậy. Nếu thế tại sao Hoắc lão phu nhân nói giữa chừng rồi lại thôi?
Thứ ba, nàng khẳng định Hoắc lão phu nhân biết chân tướng sự việc!
Úc Noãn Tâm chìn vào trầm tư suy nghĩ, trong đầu hiện lên một ý niệm không hay…chẳng lẽ cha mẹ ruột của Lăng Thần là…
Nàng không dám nghĩ nữa, bởi vì nàng cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
"Bé Noãn? Bé Noãn?" Hoắc lão phu nhân huơ huơ tay trước mắt nàng, thân thiết hỏi: "Cháu không sao chứ?"
"À, cháu không sao" Úc Noãn Tâm cười cười.
"Bé Noãn à, bà có thể thương lượng với cháu một chuyện không?" Hoắc lão phu nhân khẩn trương hỏi.
Úc Noãn Tâm ngẩn ra…
"Chuyện gì vậy, bà nội?"
Hoắc lão phu nhân thân thiết mà nắm lấy tay nàng: "Là như vầy, bé Noãn à, sau khi cháu và Thiên Kình kết hôn thì sẽ ở đâu? Bà biết bây giờ thời đại đã khác, các cháu không giống với thế hệ trước của chúng ta nhất định phải ở lại nhà cũ, nhưng bà nội rất muốn nhìn thấy cháu mỗi ngày. Cháu không biết đâu, từ khi cháu đi, thời gian này mỗi ngày bà đều nằm mơ thấy cháu."
"Chuyển đến đây ở sao ạ?"
Úc Noãn Tâm chần chừ, không phải nàng không muốn sống chung với Hoắc lão phu nhân. Nói thật, nàng cũng rất thích bà, mỗi lần ở chung với bà thì tâm tình nàng rất vui vẻ, cũng cảm nhận được sự yêu thương từ đáy lòng, nhưng… mẹ của Thiên Kình.
"Cháu sợ mẹ chồng tương lai không đồng ý?" Hoắc lão phu nhân nói trúng ngay tim đen.
Úc Noãn Tâm xấu hổ mà cười.
Kỳ thật nếu nàng đã quyết định gả vào Hoắc gia, cho dù muốn trốn tránh cũng không phải là cách, mà phải luôn đối mặt.
"Yên tâm đi, quan hệ mẹ chồng con dâu thường là như vậy, chẳng lẽ cháu muốn trốn tránh cả đời ?" Hoắc lão phu nhân hiểu rõ mà nói.
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái.
……………..
"Con nói cái gì ? Con muốn cho cô ta vào ở trong ngự thự?"
Trong thư phòng lại là một cảnh tượng khác, Anna Winslet đang không thể tin được mà nhìn đứa con của mình, tựa như đang nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên đời…
Hoắc Thiên Kình ngồi trên sô-pha thở dài một hơi "Mẹ, cô ấy là con dâu của Hoắc gia, sau khi kết hôn đương nhiên phải ở ngự thự, đó là quy củ của Hoắc gia."
"Quy củ? Hiện giờ con đang nói quỷ củsao?" Sắc mặt của Anna Winslet tức giận mà nhìn con trai nói: "Lúc trước mẹ cũng muốn con dựa theo quy củ mà cưới Phương Nhan về, kết quả thế nào, Phương Nhan đổi thành Úc Noãn Tâm."
"Cô ấy có gì không tốt" Hoắc Thiên Kình cười cười, nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của Úc Noãn Tâm thì ánh mắt trở nên dịu dàng.
Hoắc Thiên Kình dựa lưng vào sô-pha, nhẹ nhàng nói "Cô ấy làm cho bà nội vui vẻ."
"Chỉ vì như vậy?" Anna lộ vẻ mặt khó hiểu. "Thiên Kình, con sẽ không vì lí do hoang đường đó mà rước cô ta vào nhà chứ?"
"Cho dù là vậy thì có sao?"
Hoắc Thiên Kình hỏi lại một câu, cũng không vội trả lời. "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thấy thời gian qua bà nội rất vui vẻ sao?"
Sau khi Anna Winslet nghe xong thì kinh ngạc lắc đầu: "Thiên Kình, việc bà nội có vui hay không với việc rước người phụ nữ kia vào nhà thì có quan hệ gì? Con xem bộ dạng của cô ta đi, có chút nào giống thiếu phu nhân của Hoắc gia chứ? Thiên Kình, con phải biết vì sao mẹ lại rất cẩn thận trong hôn sự của con chứ? Hoắc gia chúng ta không phải nhà bình thường như người ta. Thật ra, cho dù chúng ta chỉ là một công ty nhỏ, mẹ cũng sẽ không đứng nhìn con làm càn. Làm thiếu phu nhân của gia đình quyền thế không phải là chuyện dễ. Nếu hai người không môn đăng hộ đối thì sẽ không thể có tiếng nói chung, rồi lại làm sao để cùng tiến lên trong chuyện gia đình và sự nghiệp? Cô ta cũng không có gia thế, học thức tốt, lại không lớn lên trong của một gia đình kinh doanh. Con có nghĩ tới hay không, con cưới cô ta về cũng chỉ là một vật bài trí, một bình hoa mà thôi, cô ta có thể giúp con được gì? Chẳng lẽ để cho cô ta làm một thiếu phu nhân chơi bời lêu lổng?"
"Mẹ, con hiểu ý mẹ, nếu là trước đây con sẽ đồng ý với cách nhìn của mẹ. Quả thực Phương Nhan là một nhân tài, cô ấy chẳng những xuất thân trong gia đình giàu có, cử chỉ tao nhã, đứng đắn, hơn nữa còn có thể ủng hộ cách nghĩ của con trên thương trường. Con tin rằng, bất kì người đàn ông nào lấy được cô ấy sẽ không thiệt thòi, thậm chí cô ấy có thể giống như mẹ, tự mình có thể chống trời. Nhưng mà…" Hoắc Thiên Kình với người về phía trước, nâng chén trà lên nhấp một ngụm: "Con chỉ muốn một người vợ mà thôi."
"Con…"
Anna Winslet chán nản. "Thiên Kình, mẹ phải nói thế nào thì con mới hiểu, chúng ta không thể so với người bình thường. Nếu như chúng ta chỉ là một gia đình bình thường, ba mẹ và con cũng chỉ là những người làm công thì mặc kệ con lấy dạng phụ nữ gì mẹ cũng không có ý kiến hay phản đối! Nhưng con là con trai trưởng của Hoắc gia, trên vai gánh vác trọng trách của Hoắc gia, như vậy thì sao vợ con có thể chỉ là một người bình thường? Có lẽ cô ta còn phải khôn khéo hơn con, phải giỏi giang, thậm chí là lo lắng chu toàn hết mọi thứ! Điều đó con hiểu không ?"
Hoắc Thiên Kình mỉm cười nhìn người mẹ trước mắt, một lúc sau mới nói. "Mẹ, mẹ hẳn là phải tin tưởng con, con làm việc không thích phụ nữ nhúng tay vào, con nghĩ điểm đó mẹ phải rất rõ."
"Mẹ biết con có năng lực này, dòng máu chảy trong người con là của cha con, tính tình cũng y hệt nhau. Nhưng con có nghĩ tới, nếu cha con cũng giống như con, lúc ấy cưới một nghệ sĩ hay một cô gái bình thường thì sau khi cha con qua đời lấy ai chống đỡ Hoắc thị? Còn bà nội thì sao? Lúc đó bà nội bệnh nặng, ngay cả mình còn không chăm sóc được thì làm sao có thể chống đỡ Hoắc thị, chăm sóc con cái trong nhà? Nếu mẹ không sử dụng quan hệ của gia tộc thì con cho rằng Hoắc thị có thể trụ vững được sao? Ranh giới giữa người với người là vậy, loại người nào thì có quan hệ với loại người đó. Muốn biết bản tính của một người thế nào, chỉ cần quan sát bạn bè xung quanh là được. Vậy mẹ hỏi con, bạn bè mà Úc Noãn Tâm kết giao là người thế nào? Những lúc cô ta gặp khó khăn đều dựa vào sự giúp đỡ của con, nhưng nếu có một ngày cả con cũng gặp khó khăn, cô ta có năng lực để giúp con không? Thiên Kình, mẹ là người từng trải, hi vọng con có thể suy nghĩ lời của mẹ!"
Anna Winslet tận tình khuyên bảo, thậm chí là van xin.
"Mẹ…"
Hoắc Thiên Kình thở dài một hơi: "Cho cô ấy một ít thời gian, con tin cô ấy sẽ làm tốt. Cô ấy rất thông minh, lại rất trầm tĩnh. Con cho rằng một người phụ nữ biết trầm tĩnh là điều rất quan trọng. Cô ấy sẽ không ăn nói thất lễ, cho dù có gặp cảnh khó khăn hay là đạt được thành tựu gì thì cô ấy cũng rất thản nhiên xử lý, không giống những phụ nữ khác chỉ biết dùng miệng mà làm việc. Có thể nói, Úc Noãn Tâm là người phụ nữ duy nhất làm cho con cảm thấy không có áp lực, những phụ nữ khác đều không làm được điều này."
"Nói cách khác… mẹ có nói thêm cũng không thay đổi được gì, con nhất định phải cưới cô ta đúng không?"Anna nhìn về phía hắn, trong mắt hiện lên thất vọng.
Hoắc Thiên Kình buông chén trà trong tay. "Đúng vậy, đây là quyết định của con."
"Con hẳn biết mẹ sẽ không thừa nhận cô ta, cả đời cũng không chấp nhận cô ta là con dâu." Giọng của Anna lạnh lùng cứng rắn.
"Mẹ, hôn sự đã định rồi, cũng không thay đổi nữa. Bất luận mẹ thừa nhận hay không thì cô ấy cũng là con dâu Hoắc gia, là người vợ duy nhất của con." Giọng của Hoắc Thiên Kình rất quyết đoán.
Hơi thở của Anna dồn dập, bà nhìn đứa con mình, rốt cục nó đã là con chim đủ lông đủ cánh, không bao giờ… có thể khống chế được nữa !
"Con có nghĩ tới Lăng Thần không?"
Đôi mắt ưng của Hoắc Thiên Kình nheo lại, không nói gì, sắc mặt tối sầm đi rất nhiều.
Anna thấy thế, khẽ thở dài, chỉnh lại tư thế, nói: "Không phải con không biết nó đã từng đưa Úc Noãn Tâm về ngự thự, thậm chí từng xuất hiện tại bữa tiệc đính hôn của con và Phương Nhan. Bây giờ con lại muốn cưới người phụ nữ của nó, người ngoài sẽ nói gì về Hoắc gia?"
"Con không quan tâm người khác nghĩ thế nào." Hoắc Thiên Kình châm một điếu xì gà Cuba, thản nhiên nói.
"Còn Lăng Thần?"
Anna lại hỏi một câu. "Tuy rằng mẹ không biết mấy năm nay con như thế nào, nhưng mẹ cũng có thể thấy con và Lăng Thần có một số khúc mắc, rốt cuộc là nguyên nhân gì thì con lại không nói, mẹ cũng không muốn hỏi. Nhưng mẹ nhắc nhở con một câu… dù sao Lăng Thần cũng là em họ của con. Mọi việc không nên làm quá đáng hoặc quá tuyệt tình, như vậy là nước lớn làm ngập miếu Long Vương đó, người trong nhà đánh người trong nhà mà thôi!"
"Con sẽ làm đúng mực." Ngữ khí của Hoắc Thiên Kình có chút lạnh lùng, đem điếu xì gà vùi vào gạt tàn, khói bay nhẹ nhàng trong không trung giống như dáng người phụ nữ khẽ đung đưa.
"Mẹ, con chưa từng hoài nghi việc mẹ quan tâm lo lắng cho con, nhưng hôn nhân là chuyện lớn, quyết định cũng đã quyết định rồi, mẹ vẫn nên chấp nhận sự thật đi, sau khi kết hôn chúng con sẽ dọn đến ngự thự"
Anna giận giữ, lạnh như băng mà nói: "Con cũng có biệt thự của mình."
"Mẹ, mẹ không thể để con trai cùng con dâu của mình ở biệt thự mãi chứ? Mẹ không phải luôn để ý người ngoài nói gì về Hoắc gia sao? Chúng con ở bên ngoài sẽ có rất nhiều lời đồn đại đó. Quyết định như vậy đi."Khóe môi Hoắc Thiên Kình cong lên, chơi lại mẹ mình một vố.
"Con…"
Anna bị con mình chơi lại một vố khiến cho không còn gì để nói, hơn nửa ngày trời bà mới tức giận mở miệng: "Thiên Kình, Úc Noãn Tâm là người mà Lăng Thần đã dẫn về ngự thự, bây giờ con lại đưa cô ta về đây, rốt cuộc cô ta có ý gì chứ? Cô ta thích nhìn thấy anh em các con trở mặt vì cô ta sao? Thật là con người độc ác!"
"Được rồi, mẹ, hôm nay nói tới đây thôi, về phần mẹ bất mãn thì cứ hướng vào con thôi được không? Tính tình của Noãn rất tốt, tiếp xúc một thời gian mẹ sẽ biết, bà nội chính là ví dụ tốt nhất. Mẹ xem hiện tại bà rất vui vẻ, không phải sao? Nếu đổi lại là Phương Nhan, cô ấy có làm được không?" Hoắc Thiên Kình đứng dậy, an ủi mẹ mình. "Không còn sớm nữa, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong liền xoay người bước ra cửa.
"Thiên Kình…"
Anna gọi hắn lại, vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi một câu: "Mẹ hỏi con một câu cuối cùng. Con… cưới cô ta, rốt cuộc là vì cái gì?"
Bà không tin đứa con của mình lại thật lòng yêu một phụ nữ, Úc Noãn Tâm chỉ là một con hát, mà con hát thì luôn vô tình.
Ngoài cửa, Hoắc Thiên Kình dừng lại, thân mình hơi căng một chút, sống lưng kiêu ngạo cũng cứng ngắc, tay nắm chặt tay nắm cửa, không quay đầu lại, hơn nửa ngày mới thản nhiên nói một câu:
"Không vì cái gì, chỉ bởi vì… con muốn lấy cô ấy."
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy!"
Không khí dường như đọng lại, ngay sau đó, Hoắc Thiên Kình ra tới cửa thư phòng…
Ngoài cửa, Úc Noãn Tâm đang muốn gõ cửa.
Hai người đối mặt với nhau.
Đáy mắt Hoắc Thiên Kình chậm rãi hiện lên ý cười, ngay cả bên môi cũng nổi lên độ cong, từ từ lan tới đáy lòng của Úc Noãn Tâm.
Anna thấy thế liền bước tới, cao giọng nói: "Cô tới rất đúng lúc, tôi có chuyện cần nói với cô."
"Mẹ, đã khuya rồi!" Hoắc Thiên Kình nhắc nhở một câu.
"Thế nào? Còn chưa rước vào cửa đã thấy đau lòng rồi sao? Con yên tâm, mẹ chỉ nhắc nhở một vài câu thôi."Anna bất mãn nhíu mi nói.
"Con…"
"Mời phu nhân cứ nói." Úc Noãn Tâm giật giật tay áo của Hoắc Thiên Kình, nói với mẹ của hắn với một giọng tôn trọng.
Anna đánh giá nàng, đáy mắt lộ vẻ hờ hững cùng khinh thường…
"Bây giờ cô rất đắc ý đúng không? Cuối cùng cũng bay lên cành trở thành phượng hoàng rồi! Lúc trước là Lăng Thần, hiện tại lại là Thiên Kình – con tôi. Cô thật sự làm tôi không thể xem thường. Bất quá tôi cũng nhắc nhở cô, đừng đắc ý quá sớm. Cô cho rằng chỉ cần bước vào gia đình giàu có thì cả đời này không cần lo lắng đúng không? Tôi nói cho cô biết, kim cương đeo đầy tay, cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng, chỉ nhàn rỗi ngồi đánh bài, lại khoe khoang chồng mình có bao nhiêu tài sản, có bao nhiêu công trình, thậm chí mỗi ngày chỉ biết lái xe đi dạo, tiêu tiền vào việc mua sắm… Những chuyện này chỉ xuất hiện trong phim hay những cuốn tiểu thuyết mà thôi, sự thật khác rất xa, không như cô tưởng tượng đâu. Chỉ cần gả cho một người chồng giàu có, mà anh ta còn muốn kiếm thêm tiền, như vậy cô sẽ phải suốt ngày đi theo nhắc nhở. Bởi vì đàn ông có tiền thường hay có máu liều. Hôm nay anh ta có thể đầu tư hạng mục này, ngày mai lại có thể thua mất nó, gia tài bạc triệu có thể chỉ trong một đêm mà biến thành kẻ nghèo nàn, tiền bạc có thể chỉ còn là con số không. Việc này cũng sẽ trở thành hứng thú, càng chơi càng lớn, mà người làm vợ như cô càng khẩn trương hơn, đây là sự thật! Không phải cô chỉ cần nói vài câu, cùng bạn bè khoe khoang vài câu là hoàn thành trách nhiệm của một bà lớn. Cô nhìn những người làm bà lớn thực sự, có mấy người có thời gian rảnh rỗi chứ? Hiểu chưa?"
Bà nói một hơi như sét đánh, sau khi nói xong, lạnh như băng mà nhìn Úc Noãn Tâm.
"Con hiểu rồi, con sẽ nhớ kĩ lời của phu nhân." Úc Noãn Tâm vẫn ngoan ngoãn trả lời, từ trên gương mặt bình tĩnh của nàng không nhìn ra được chút dao động nào.
Anna nghe vậy xong thì không nói gì mà hừ lạnh một tiếng.
Tiếng giày cao gót tao nhã dần dần biến mất, Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng thở ra, hai tay vịn vào lan can.
Nói thật, nàng không cho rằng làm bà lớn trong gia đình giàu có là một điều thoải mái. Điều này giống như vào hoàng cung trước kia vậy. Trước kia là vào cửa cấm cung sâu như biển, bây giờ là vào cửa nhà giàu sâu như biển.
Đang nghĩ ngợi, bên hông truyền đến một sự ấm áp.
Hoắc Thiên Kinh từ phía sau ôm lấy nàng, hai tay nhẹ nhàng vây quanh nàng, theo đó là mùi hương nhẹ nhàng của hắn.
"Không phải sợ, có anh ở đây." Tiếng nói dừng lại bên tai, rất dễ nghe tựa như rượu ngọt khiến người khác không khỏi say mê.
Một cảm giác hạnh phúc nổi lên trong lồng ngực Úc Noãn Tâm, nàng hơi ngẩng đầu, tạo thành một tư thế tuyệt vời với đôi môi của hắn. Ngay sau đó, hắn cúi đầu, không kìm được mà hôn lên đôi môi của nàng.
Bóng đèn thủy tinh từ trên cao rũ xuống tỏa ra ánh sáng xa hoa rực rỡ, chiếu lên làm cho đôi nam nữ trên hành lang càng thêm xứng đôi.Nam- cao lớn tuấn tú, nữ – nhỏ nhắn xinh đẹp. Ngay cả bóng dáng thôi mà cũng khiến cho người ta phải kìm lòng không được mà dừng chân ngắm.
Thật lâu sau, Hoắc Thiên Kình luyến tiếc mà rời đôi môi nàng, xoay người của nàng qua đối diện với hắn, cúi đầu hôn từ trán xuống đến chóp mũi nhỏ xinh.
Bắt đầu từ khi nào mà hắn lại cảm thấy hôn một cô gái là chuyện rất hạnh phúc.
"Đàn ông môi càng mỏng thì càng bạc tình." Úc Noãn Tâm giơ ngón tay nhỏ nhắn mà vẽ theo môi hắn, khẽ thì thầm.
Khi ngón tay đưa tới bên môi lại bị Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng cắn một cái khiến nàng hơi thở gấp.
"Cô bé ngốc." Hắn cúi đầu cười, thanh âm lúc trầm lúc thấp phát ra từ cổ họng, quanh quẩn bên tai nàng.
"Anh mới là ngốc." Úc Noãn Tâm bất mãn kháng nghị, không biết vẻ mặt của mình nũng nịu cùng ngây thơ thế nào. Nàng cố ý bất mãn mà đánh nhẹ hắn: "Anh đó, sau này phải biết cách xử lí quan hệ giữa em và mẹ. Sự bảo vệ như lúc nãy chỉ càng làm cho mẹ thêm bất mãn mà thôi."
"Em muốn nói ngay cả khi anh thấy em chịu uất ức cũng không được quan tâm tới phải không?" Hoắc Thiên Kình nhíu mi.
"Chỉ cần anh không ức hiếp em là em đã cảm tạ trời đất rồi! Anh có biết xử lí tốt có nghĩa gì không? Chính là vừa không để em bị uất ức, lại càng không để trong lòng mẹ thấy bất mãn, hiểu chưa?" Úc Noãn Tâm dùng ánh mắt "bất lực" nhìn hắn.
"Hiểu rồi!" Hoắc Thiên Kình lại vui vẻ mà nhận lời, bộ dáng rất thoải mái làm cho Úc Noãn Tâm không khỏi lo lắng hắn hiểu thật hay chỉ giả vờ hiểu. Từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn không được tốt.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, Thiên Kình chợt cười, nhéo nhẹ gương mặt nàng, hôn lấy đôi môi nàng lần nữa.
Hạnh phúc tựa như đang chậm rãi tới gần.