Mười chín... Cô bé này thế mà lại mười chín tuổi? Sao lại có thể...
Chuyện gì đang xảy ra với hắn vậy?
Khỉ thật! Vậy có nghĩa là, lúc nãy hắn tắm cô đã thấy hết rồi? Còn nói hắn không có gì đáng để nhìn?
Ôi thật là, gần ba mươi năm cuộc đời của hắn chưa bao giờ nhận được một sự sỉ nhục lớn như thế!
Nghiên Trì nghiến răng thầm chửi một câu bằng tiếng Pháp:
“Sa mère est-elle réelle!.”
(Tạm dịch: Con m_ nó thật chứ!)
Nhét lại chứng minh nhân dân vào túi áo cô, hắn ngước lên thấy đôi mắt ấy dán chặt vào mình thì hoảng hồn, bất giác chiếc khăn tắm quấn ngang hông cũng rơi ra.
Lần đầu tiên hắn thấy mình khẩn trương như vậy, lần đầu tiên hắn thấy mất hình tượng như vậy, và cũng lần đầu tiên hắn mất mặt đến vậy!
Ngày hôm nay đối với hắn quả thực là đen đủi, nói đúng hơn là bắt đầu từ khi gặp được cô gái này.
Nghiên Trì vội lấy tay che hai mắt cô, đồng thời kéo chiếc khăn tắm che mình lại.
“Cứ nhắm mắt như thế, không được nhìn lén. Biết không?”
“Tôi đã nói rồi, chú thì có gì đáng để nhìn chứ?”
Con bé này thật không biết xấu hổ mà. Hắn hừ nhẹ, hẳn là tuổi trẻ chưa trải sự đời đây. Là vật quý, là của báu đấy!
Thư Nghiên bị che mắt vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cô tuy có tính cãi bướng nhưng vẫn rất biết nghe lời.
“Chú không định sẽ ngồi vậy mãi chứ?”
“Đầu óc có vấn đề mới làm như thế, cháu nhắm mắt yên đó cho tôi, nếu không tôi bán cháu đi ngay bây giờ.”
Lại là bắt cóc rồi bán đi?
Có mỗi một chiêu hù dọa trẻ con đó mà cứ nói mãi, hơn nữa cô cũng không phải trẻ con mà đi tin vào những lời ấu trĩ đó.
Hắn đứng dậy đi nhanh về phòng thay lại trang phục hoàn chỉnh. Là một thằng đàn ông đích thực không được nhục chí!
Nghĩ lại mới đau lòng, ngày mai phải tốn tiền làm thêm cánh cửa nhà tắm rồi. Kinh tế vốn đã khó khăn, hơn nữa ở nhà chỉ có một mình nên hắn mới không lắp cửa nhà tắm, cho dù có tắm thì cũng chẳng bị ai nhìn thấy. Bây giờ lại có một cô gái ở nhà, không thể tiếp tục để trống trơn như vậy nữa.
Hôm nay thật đúng lúc nhà chỉ còn mỗi hai gói mì ăn liền, hắn phải mất mười mấy phút để nấu chín. Mỗi người một bát ngồi trước phòng khách, Thư Nghiên có vẻ thích thú với chiếc tivi đang chiếu bộ phim thì phải, bởi từ nhỏ đã sống ở khu ổ chuột nên ít khi thấy những thứ như này.
“Bọn họ làm gì vậy?”
Hắn ngước lên thấy cảnh phim đang tới phân đoạn hai người hôn nhau liền che mắt cô lại.
Rõ ràng là cô đã mười chín tuổi, đủ tuổi để xem những cảnh thế này rồi nhưng sao hắn cứ phải hành động như thế nhỉ?
Cơ mà cô thật sự không biết đó là gì ư? Hay là chỉ đang giả vờ không hiểu?
Ánh mắt kia vẫn nhìn hắn đầy vẻ trông chờ câu trả lời, có vẻ như là thật chăng?
Nhìn tivi đã qua đoạn nên hắn buông tay ra rồi mới từ từ giải thích.
“Kiểu như là tình thương mến thương... Nói phức tạp quá chắc cháu cũng không hiểu đâu nhỉ?”
Hay là nói sơ cho qua chuyện?
Nhìn vẻ ngờ nghệch ấy của cô thì chắc bây giờ cho dù hắn có nói gì thì cũng tin hết nhỉ?
“Họ đang cảm ơn nhau đấy.”
Đó là hành động cảm ơn sao?
Thư Nghiên suy nghĩ gì đó tầm vài giây rồi ngồi chổm dậy hôn vào môi Nghiên Trì làm hắn ngây ngốc.
Nụ hôn đầu của hắn, cứ thế mà mất rồi?
“Cháu... Cháu làm gì vậy...”
“Tôi cảm ơn chú.”