Thời gian cả một ngày đều dành để chuẩn bị thu xếp đồ đạc, chỉ là đi chơi ba ngày thôi mà sao cảm giác cứ như đi cả tháng vậy nhỉ?
Thông qua các thủ tục, bốn người đã tập trung tại cửa khởi hành và chuẩn bị lên máy bay. Cơ mà sao tự nhiên lại có cảm giác đang chia thành hai phe đối lập vậy? Hai người đàn ông chẳng để lộ bất cứ cảm xúc nào cả, dường như là vô cảm. Ngược lại, hai cô gái thì đang vô cùng phấn khởi. Thư Nghiên thì mong chờ được nhìn thấy Hàn Quốc ngoài đời thực, Nghiên Vi thì chỉ mong đợi đến ngày được gặp Lee Ji Huynk.
Nghiên Trì ngáp một hơi dài, hắn rất tò mò xem cuộc chơi này rốt cuộc sẽ xảy ra những chuyện gì.
Loa thông báo vang lên, mời hành khách theo thứ tự lên máy bay.
Hắn và Thư Nghiên ngồi cùng một hàng ghế đằng trước, Tư Thịnh và Nghiên Vi thì ngồi sau họ, chính là những vị trí gần cửa sổ.
Máy bay cất cánh, thoáng chốc đã cách xa mặt đất, từ trêи này nhìn xuống dưới y hệt một bản đồ thu nhỏ vậy.
Tận mắt chứng kiến những đám mây trắng bồng bềnh trôi bên ngoài cửa sổ, Thư Nghiên vẫn chưa thể tin vào những gì mắt mình đang thấy. Cô đang bay sao?
“Oà, đẹp thật đấy!”
Nghiên Trì ngồi bên cạnh nghe bé con nói vậy cũng thử nhìn ra. Trước giờ mỗi khi đi máy bay hắn chẳng bao giờ để ý những thứ này, càng là người không biết nhìn ngắm hay thưởng thức vẻ đẹp của vạn vật xung quanh.
Đúng như lời Thư Nghiên nói, chúng thật đẹp. Nhưng đúng hơn là chúng chỉ đẹp khi có cô nằm trong tầm ngắm của hắn.
Bình thường cặp đôi phía sau chính là hai người nói chuyện nhiều nhất, cũng ồn ào nhất nhưng hôm nay lại câm như hến.
Tư Thịnh bí bách quá đành phải tìm cớ bắt chuyện, anh lấy chai nước bên cạnh đưa cho cô.
“Em uống nước đi.”
Nghiên Vi nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quặc vài giây, tay vẫn đưa ra cầm lấy chai nước theo phép lịch sự, “Cảm ơn anh, nhưng em không khát.”
Anh lúng túng gãi đầu.
Người sở hữu tính cách, gương mặt và ngoại hình có tính ‘sát gái’ như anh sao bây giờ lại ngượng ngùng thế này, trông thật lạ mắt.
“Nghiên Vi à, nếu em còn giận chuyện hôm trước phỏng vấn thì cho anh xin lỗi nhé. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã ăn năn xám hối rồi, hôm đó anh quả thực đã ăn nói hàm hồ. Nghiên tiểu thư, cầu xin em tha thứ cho kẻ hồ đồ này!”
Mọi chuyện đã qua nhiều ngày vậy rồi mới nói xin lỗi sao? Mà thôi quên đi, cô đã sớm bỏ qua rồi, cô cũng không phải kiểu người có lòng dạ hẹp hòi. Giận được thì giận, không giận được nữa thì thôi.
“Em đâu rảnh mà giận anh mãi chứ.”
Vì sắp tới cô bận theo đuổi thần tượng rồi lala!
Tư Thịnh nghe vậy liền mất kiểm soát mà ôm chầm lấy cô, giọng điệu và ánh nhìn đó đúng thật là của Nghiên Vi trước kia rồi, cô không còn giận nữa!
“Cảm ơn em!”
Kế hoạch theo đuổi bước một là giải quyết hiểu lầm đã thành công, những bước còn lại không biết sẽ ra sao đây nữa...
...----------------...
Ngồi trêи máy bay suốt bốn tiếng đồng hồ, hạ cánh xuống sân bay Seoul Hàn Quốc đã là mười một giờ trưa tính theo giờ ở đây. Tất cả lại ngồi taxi đi một đoạn đường về nơi ở.
Đây là căn biệt thự Nghiên Trì đã mua nhiều năm trước, vị trí giữa chốn đô thị trung tâm Seoul. Nói là biệt thự nhưng trông nó chẳng khác gì một khu resort khoa trương lộng lẫy cả. Vì ở Hàn có mở khá nhiều công ty con thuộc quyền Nghiên Thị, hắn cũng biết mình sẽ thường xuyên đến nơi này nên đành mua thêm căn nhà cho tiện.
Trước hết không bàn gì về độ đẹp xấu ở đây nữa, mọi người ai nấy đều mệt rã rời mà tự động đi tìm phòng ngủ. Nghiên Vi và Tư Thịnh mỗi người một nơi, còn Nghiên Trì thì bế Thư Nghiên theo vào cùng một phòng.
Đi chơi mà cũng mệt thế này mới chịu...
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, chỉnh sửa lại vị trí rồi mình cũng nằm ngay bên cạnh.
Bình thường thì chẳng có ai ngủ ngày cả, nhưng hôm nay là ngoại lệ, ai cũng đều ngủ cả rồi.
Đồng hồ trêи đường tích tắt từng giây, thời gian tuy trôi chậm nhưng thoắt cái đã tới bốn giờ chiều. Nắng vàng chiếu nhẹ vào hồ nước sóng sánh, tiếng ồn cũng không thể truyền tới vào đây, cảm giác thật thư thái an nhàn.
Nghiên Trì mở mắt bỗng thấy cả người nặng trĩu, bé con lại xem thân hắn là tấm nệm êm rồi.
“Thư Nghiên, chiều rồi, dậy đi nào.”
“Ưm... Cho em ngủ thêm một xíu.”
Hắn thở dài đỡ cô ngồi dậy, “Khi dậy sẽ đau đầu đấy, ngoan nào, tối rồi ngủ nữa.”
Thư Nghiên ủy khuất gật đầu ôm lấy cổ hắn, vẫn như mọi khi, hắn bế cô vào nhà tắm rửa mặt. Những buổi sáng tối khi có hắn bên cạnh, cô chẳng bao giờ một mình bước chân vào nhà tắm cả, vì trước khi đi ngủ hay sau khi dậy đều có hắn bế cô vào.
Mọi người cũng dậy cả rồi, và đang ngồi ngoài vườn. Việc Nghiên Trì mua một căn nhà lớn thế này ngoại trừ hắn ra thì tất cả đến bây giờ mới biết.
“Trông nơi này cứ như mấy nơi nhân vật lớn tầm cỡ Quốc tế sinh sống ấy nhỉ!”
Tư Thịnh trố mắt nhìn mọi thứ như ảo trước mặt, anh thắc mắc nhìn sang hắn.
Nhưng sao những năm chạy trốn việc thừa kế Nghiên Thị hắn lại có thể ở một nơi tồi tàn hơn cả tồi tàn trong khu ổ chuột vậy nhỉ? Có vẻ như là người có khả năng thích ứng với hoàn cảnh sống khác biệt rất tốt đấy.
Cũng thật không thể hiểu nổi...
Lúc ở trêи máy bay chỉ ăn đồ ăn nhanh nên bụng có hơi đói rồi, mà tủ lạnh trong nhà lại trống rỗng.
“Tối mọi người muốn ăn gì nào?”
“Trong không khí này mà ăn đồ nướng là chuẩn bài.”
Hắn gật đầu đưa ra đề xuất, “Vậy tôi và Thư Nghiên sẽ đi siêu thị mua thức ăn, hai người ở nhà hay muốn đi đâu chơi thì tùy, nhưng về sớm sớm, tôi không cân được cả bữa tối đâu.”
Ở đây thì chỉ có hắn và Tư Thịnh biết nấu ăn thôi, đích thị là người đàn ông của gia đình đó.
Đến siêu thị đi dạo một vòng, nhanh chóng đã mua hết những thứ liên quan để chuẩn bị cho bữa tối rồi. Đến lượt Thư Nghiên mua đồ ăn vặt và mua vài món đồ giúp Nghiên Vi nữa.
Nghiên Trì đẩy giỏ hàng theo sau, nhìn cô liên tục giúp giỏ hàng chứa thêm đồ ăn hắn chỉ cười cười, đôi khi lại ngăn cản mua những thứ không tốt cho sức khỏe.
“Thứ đó nhiều dầu mỡ, không tốt.”
“Chỉ một bịch thôi...”
“Không được.”
Thư Nghiên xụ mặt, vẫn một mực ôm khư khư lấy bịch ăn vặt không chịu buông.
Cô thật sự rất muốn mua được thứ này, hơn nữa, đây cũng là một trong những thứ Nghiên Vi nhờ mua giúp.
“Daddy!”
Hắn.......
“Daddy, em muốn nó.”
Mấy cô nhân viên nhìn nhau cười tủm tỉm. Hai cha con nhà này trông thật dễ thương!
Nghiên Trì hít sâu một hơi kiềm chế lại bản thân để không bị cô làm cho lay động. Bé con lợi hại rồi, lại còn biết dùng chiêu vào chính nơi phòng ngự mỏng manh nhất của hắn.
“Dad...”
Cô còn chưa kịp nói dứt câu tiếp theo đã bị hắn nhanh chân tới chặn lại, bằng một nụ hôn.
Hắn cũng là dùng chiêu vào chính nơi phòng ngự mỏng manh nhất của cô!
Để xem, ai lợi hại hơn ai...
Nụ cười trêи môi mới đó đã cứng đơ, những cô nhân viên hoảng hồn nhìn nhau, sau vài giây xác định lại, hoá ra những gì mình vừa nhìn thấy không phải là nhìn nhầm mà là sự thật!
Những gương mặt xinh đẹp hoang mang cực độ, họ nói với nhau bằng tiếng Hàn rất nhiều câu, nhưng nội dung chính thì là: “Tôi không phải đang mơ đấy chứ? Họ là cha con mà, sao... sao lại hôn nhau?”
“Đi trái với luân thường đạo lý cả rồi, vợ của người này đâu nhỉ, cô ấy có biết chuyện này không...”
“Nhìn anh ta đẹp trai vậy mà chả phải là người đứng đắn gì, tiếc thật!”