Thư Nghiên lúng túng cố tình né tránh ánh mắt khiêu gợi của hắn, đã biết là cô ngại ngùng về những chuyện thế này mà hắn vẫn cứ cố tình chọc vào là sao!
Nghiên Trì ghé sát môi vào tai cô rồi nói tiếp, “Không nói được gì là đồng ý rồi, chúng ta đi nhé.”
Cô cứ thế mà để cho hắn thản nhiên bế lên tầng hai, không nói gì cũng không từ chối, bản thân cô lúc này ngoan ngoãn nghe lời hết sức.
Hắn bước từng bước lên tầng mà cứ cười mãi, nụ cười có gì đó không rõ ẩn ý, trông không giống với những lúc hắn lưu manh.
“Thấy chưa, em rõ ràng là muốn tắm cùng anh.”
Cô ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt ngây ngốc.
Gì đây, hắn nói vậy là có ý gì?
Nghiên Trì đặt bé con xuống trước cửa nhà tắm, quan sát bên trong một chút rồi gật gật đầu.
“Phòng tắm tầng hai khá đẹp đấy, nhường em tắm ở đây, anh sẽ xuống tầng một.”
Hắn nói rồi lập tức quay lưng rời đi. Phải, phải dứt khoát như thế chứ ở lại thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Thư Nghiên cắn răng nhìn theo bóng lưng ấy, bực bội dễ sợ! Lại trêu chọc cô nữa sao?
Hừ... Chỉ một lần này thôi nhé, lần sau cô sẽ không dễ dãi vậy nữa đâu, chắc chắn sẽ thế!
...
Đến chiều, Nghiên Trì phải đến bệnh viện tái khám lần nữa, tình hình ổn nhiều rồi, đã không còn gì đáng ngại.
Đưa Thư Nghiên đi ăn chiều rồi hai người cùng tới rạp chiếu phim. Hình như đây là lần thứ hai cùng đi xem phim thì phải, lần đầu đã xem phim kinh dị rồi, lý nào lần này lại như thế nữa? Đến Hàn Quốc rồi thì phải xem các thể loại ngôn tình lãng mạn chứ.
Chậc, hai con người nhàm chán đi xem phim mà không chọn nội dung thế này đây...
Không khí cả phòng bỗng nhiên bùi ngùi, xúc động đến kỳ lạ. Trêи màn hình cỡ lớn đang chiếu bộ phim tình yêu với cái kết buồn, thật đáng tiếc cho cuộc tình đẹp đẽ khi trải qua bao nhiêu gian khổ vẫn không ở được bên nhau, vì nữ chính mắc một căn bệnh và qua đời.
Thư Nghiên bỏ miếng bắp rang vào miệng, trong lòng cũng có cảm xúc tiếc nuối.
Cô quay sang nhìn Nghiên Trì, nhưng nét mặc kia vẫn vô cảm thờ ơ như thế. Hắn không có chút cảm giác, không thấy buồn gì sao?
Con người không có cảm xúc!
“Chỉ là phim thôi, em buồn gì chứ.”
“Ô... Sao anh lại biết?”
Cô đưa tay sờ mặt mình, trông rõ ràng như thế ư?
Làm sao mà không biết được, mỗi sự thay đổi tâm trạng hay cảm xúc của cô, hắn đều biết cả.
Cầm tay nhau ra khỏi rạp phim, không ngờ trời lại tối vậy rồi.
“Em có muốn đi đâu nữa không?”
Thư Nghiên che miệng ngáp nhỏ, cô lắc đầu. “Em buồn ngủ rồi, chúng ta về đi.”
“Được rồi.”
Nói vậy nhưng hắn không đón taxi đi về mà vẫn cùng cô đi bộ theo một hướng khác.
Chẳng phải nói là về nhà sao, hắn lại muốn đưa cô đi đâu nữa vậy?
“Anh...”
“Ngủ ở nhà chán quá rồi, vừa hay gần đây có khách sạn, đêm nay chúng ta qua đêm ở khách sạn đi.”
“Sao cơ?”
Đầu của hắn có phải đã để lại di chứng gì sau khi bị tai nạn không vậy? Vì chán ngủ ở nhà nên vào khách sạn để ngủ?
Nhận phòng xong rồi cả hai nhanh chóng đi lên, chỉ là tùy tiện chọn một khách sạn thôi mà lại vớ ngay khách sạn năm sao thế này, hắn có vẻ rất mát tay.
Thư Nghiên tìm tới giường liền thả người nằm xuống, nệm này cũng khá êm ả.
“Em rốt cuộc là buồn ngủ hay muốn lên giường với anh thế?”
“Chẳng phải đều là lên giường để ngủ sao?”
Hắn bật cười thích thú, suy nghĩ này cũng rất thú vị đấy.
“Em nghĩ như thế thật à?”
“Nếu không thì là thế nào?”
“Giường đúng là để ngủ, nhưng chúng còn có rất nhiều công dụng hữu ích. Để xem, còn vài tháng nữa là em tròn hai mươi tuổi đúng không? Anh sẽ cố gắng đợi đến ngày đó để nói cho em biết, còn bây giờ không nói là muốn tốt cho em.”
Trong thời gian vài tháng nữa có thể kết hôn với cô chưa nhỉ? Chỉ khi kết hôn rồi hắn mới đường đường chính chính yêu thương cô theo con tim của mình. Phải nhanh chóng đi thôi, hắn sắp già mất rồi!