Biết ngay mà!
Cô bất đắc dĩ nhìn sang cậu em trai Nghiên Tử Minh cầu giúp đỡ, nhưng cậu lại nhún vai và lắc đầu, thật sự là lực bất tòng tâm.
Xem mắt gì chứ, người theo đuổi cô xếp hàng dài dài ngoài kia kìa, cũng đâu phải là không ai chịu cưới cô, cần gì phải xem mắt?
Mọi năm là có Nghiên Trì đứng ra cứu thoát cho cô, nhưng bây giờ hắn không có ở đây, làm sao bây giờ?
Nghiên Vi chỉ ậm ừ vài câu không liên quan rồi lái sang chuyện khác cho qua chuyện, đợi chiều anh họ về rồi tính tiếp.
Nghiên Tử Minh theo lên phòng chị gái, lâu rồi không gặp nhưng ánh mắt vẫn đanh đá như vậy nhỉ!
“Khi nào ba người về Canada?”
“Em không về đó nữa, chuẩn bị xin việc vào công ty cậu đây. Bố mẹ thì chắc khoảng vài tuần.”
Cô ngồi trêи giường ôm gối thẩn thờ gật đầu. Nếu là vài tuần thì chắc cô sẽ phải bị ép đi xem mắt vài người nữa mới đủ.
Tử Minh nhìn bức ảnh chụp chung của ba anh em họ và Tư Thịnh đặt trêи bàn, cậu tò mò hỏi, “Chị và anh Tư Thịnh thế nào rồi, vẫn vậy sao?”
Vẫn vậy thì đã tốt...
Cô lắc đầu thở dài ngao ngán, “Còn tệ hơn trước nữa cơ. Nhưng mà thằng nhóc này, rõ ràng em biết chị đã có người thích mà sao không ngăn cản bố mẹ đi.”
Nếu ngăn cản được thì cậu đã ngăn cản rồi, chứ cũng đâu thể để thế này.
“Hờ, chị tưởng dễ à. Bố mẹ cũng vì muốn tốt cho chị thôi, sợ chị trở thành một bà cô già không ai thèm lấy đó.”
Nghiên Vi đang cầm chiếc gối trêи tay nhân tiện ném mạnh về phía cậu, không quên lườm một cái.
Bà cô già? Là cậu nói hay bố mẹ nói thế? Làm như cô không biết là ai đó đang nhân cơ hội để nói xấu chị gái vậy, người ta còn đang trẻ đẹp ngời ngời vậy mà.
Nghiên Tử Minh cười khẩy nhẹ nhàng đặt chiếc gối lên giường rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Con gái mà dữ dằn như vậy, trong người còn có võ thì ông nào dám động vào chứ!
...
Nửa ngày trôi qua, hai chị em nhà Nghiên Vi đến sân bay đợi Nghiên Trì về. Không hẹn mà gặp, đương nhiên Tư Thịnh cũng ở đó.
“Anh Tư Thịnh, lâu rồi không gặp.”
“Nghiên Tử Minh? Em về lúc nào vậy, sao không nghe nói gì hết.”
“Em về hồi sáng, không thông báo là cho mọi người bất ngờ đấy, cả chị em còn không biết chuyện này cơ mà.”
Em trai trưởng thành rồi, cô lúc này chỉ lẩn quẩn trốn sau lưng cậu, không muốn thấy Tư Thịnh chút nào.
Xuất hiện trước mặt anh làm gì, mắc công bị chê phiền phức!
Tử Minh nhìn người đằng trước rồi ngoái nhìn người đằng sau, không khí kỳ lạ gì đây? Có vẻ cậu giống như kỳ đà cản mũi ấy nhỉ?
Nháy mắt ra hiệu với Tư Thịnh rồi Nghiên Tử Minh biết điều tự động lảng sang chỗ khác.
Anh bước đến chỗ cô, không ngần ngại mà mở lời, “Cảm ơn em, món quà anh thích lắm.”
Nghiên Vi nhìn chiếc đồng hồ trêи tay anh thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Không phải đã vứt rồi ư, sao bây giờ nó lại ở đây?
“Sao anh lại có nó?”
“Nó là để tặng anh mà, đúng không? Rất đẹp, rất hợp ý anh, cảm ơn em đã có lòng như vậy.”
Cô im lặng không nói gì mà quay mặt đi, trong lòng như một mớ hỗn độn. Đương nhiên là vẫn chưa thể tha thứ cho người đàn ông này rồi, nghĩ rằng nói mấy câu lời hay ý đẹp là cô sẽ dễ dàng bỏ qua vậy sao?
“Hôm đó anh không có ý gì cả, anh không có ý bảo em phiền phức...”
“Thế thì có ý gì?”
“Vì nếu em cứ đôi co với một thư ký nhỏ nhoi như thế, ít nhiều gì cũng sẽ bị người ta bàn tán, anh không muốn chuyện đó xảy ra. Lúc thấy em bên ngoài anh thật sự rất vui, còn định xin lỗi em về chuyện khi còn ở Hàn Quốc, nhưng không ngờ mọi chuyện lại như vậy.”
Là như vậy thật sao?
Nghiên Vi nheo mắt nhìn anh, thật sự không thể nhìn ra ý nghĩ gì từ đôi mắt ấy cả, hoàn toàn không dễ dàng như cô nghĩ.
“Không nói chuyện này nữa, máy bay hạ cánh rồi.”
Cô lướt qua anh bước về phía trước đón Nghiên Trì và Thư Nghiên, hôm nay tạm thời đừng để chuyện cũ ảnh hưởng nữa.
Hình ảnh trước mắt đúng là đầu độc người xem mà. Nghiên Trì nắm tay Thư Nghiên bước ra, như cặp đôi thời thượng đang trình diễn thời trang vậy.
“Người đứng cạnh chị Nghiên Vi là ai thế?”
Hắn nãy giờ cũng đang thắc mắc, xác định chắc chắn lại lần nữa rồi mới trả lời, “Em trai của Nghiên Vi đó, có lẽ vừa từ Canada về.”
Lâu rồi mới gặp lại, ra vẻ đàn ông rồi, suýt thì hắn không nhận ra ai nữa.
Thư Nghiên vui vẻ chạy nhanh tới chỗ Nghiên Vi, hai người thân thiết ôm lấy nhau.
“Cuối cùng em cũng về rồi, mấy ngày nay không có ai nói chuyện làm chị buồn chết đi được.”
Cô lấy trong balo ra thứ đó đưa cho Nghiên Vi, “Cái này của chị nè.”
Nghiên Vi tò mò mở nó ra xem, khi biết thứ ở bên trong liền kϊƈɦ động hét toáng lên. Tất cả mọi người trong sân bay giật mình đều phải ngoái đầu nhìn về phía này.
Ôi album và chữ ký của Lee Ji Huynk...
Ba người đàn ông đứng cạnh khẽ nhíu mày, cứ thế này thì màng nhĩ của họ sẽ không ổn mất.
“Thằng nhóc này, sao lại về đây rồi?”
“Anh họ sao lại dùng âm điệu đó với em chứ, như muốn đuổi em đi vậy.”
Nghiên Trì vỗ vỗ vai Tử Minh cái rõ mạnh, “Ai đuổi cậu đi làm gì, anh dùng câu đó thay lời chào thôi. Nhưng lần này anh phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác rồi nhỉ, trưởng thành trông đàn ông hơn rồi đấy.”
Đây có được coi là lời khen không vậy? Cảm giác như đang mỉa mai thế nào ấy!
Nghiên Tử Minh nhìn Thư Nghiên với ánh mắt đầy tò mò, nhưng lại có chút thú vị.
“Đó là ai vậy anh họ?”
“Chị dâu họ của cậu đấy.”
“Thôi anh đừng đùa, nhỏ nhắn đáng yêu như thế thì đích thực là vợ em rồi.”