Đóng cửa ra ngoài liền chạm mặt Tư Thịnh, anh nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi mới hỏi thăm tình hình.
“Thư Nghiên không sao chứ?”
“Không sao, vừa mới ngủ rồi.”
Hoàn toàn không thể nhận ra được người đàn ông trước mặt này là ai nữa rồi. Sao bây giờ hắn lại trông tiều tụy mệt mỏi thế kia?
“Cậu không ngủ à?”
“Có chút.”
Nếu cứ tiếp tục thế này thì chưa đợi được Thư Nghiên khoẻ lại thì hắn đã sớm ngã quỵ mất thôi.
Tư Thịnh khẽ lắc đầu, anh kéo cậu bạn về phía phòng chờ của bệnh viện bàn một chút về công việc.
“Đây là bản hợp đồng với Hoa Thị, cần chữ ký của cậu.”
Nghiên Trì yên tĩnh đọc kỹ một lượt rồi không chần chừ đặt bút ký vào chỗ trống.
Mấy ngày hôm nay bận bịu cũng chỉ vì lo việc ký hợp đồng với tập đoàn Hoa Thị, bây giờ ký xong rồi thì công việc sẽ nhẹ hơn chút.
Vì phải thực hiện một số điều trị trị liệu bắt buộc nên Thư Nghiên dạo này trông mệt mỏi hơn hẳn. Tóc cô đã ít lại ngày càng rụng đi nhiều, trông đáng thương hết sức.
Bệnh cô đã không còn phải ở mức độ nhẹ, việc chữa khỏi một cách dứt khoát là điều không thể. Những phương pháp hiện tại chỉ là để giữ lại cho cô mạng sống thêm ít thời gian, mà đó lại chỉ là phương pháp tạm thời, không có cách nào gọi là triệt để.
Không lẽ thời gian còn lại đều chỉ để dùng vào việc này thôi sao?
Thư Nghiên cố nén cơn đau vùng bụng mà đi tìm vị bác sĩ phụ trách của mình, cô cần nhờ ông giúp một vài việc.
Thứ gì cũng có thể, nhưng thời gian còn lại là thứ duy nhất không được lãng phí.
“Xem như đây là nguyện vọng cuối của tôi, cầu xin ông đó bác sĩ.”
Thấy cô quyết liệt kiên định như thế, bác sĩ cũng bị cô thuyết phục. Ông nặng lòng gật đầu thở dài, “Được rồi, nhưng những điều trị bắt buộc cô vẫn phải làm.”
“Vâng, thật sự rất cảm ơn.”
Cô giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi chậm chạp bước ra khỏi phòng, vô tình gặp phải Tư Thịnh và Nghiên Vi hôm nay trùng hợp cùng đến thăm.
Thêm người thêm sức, đến hai người họ cũng phải miễn cưỡng chấp nhận quyết định nguy hiểm của Thư Nghiên.
Thời gian còn lại chính là một vở kịch, một vở kịch mà trái tim chính là sự đối đãi thật lòng.
...
“Bác sĩ đã nói rồi mà, tình trạng của em đỡ nhiều rồi, có thể ở nhà điều trị.”
“Cho dù có là vậy nhưng ở bệnh viện vẫn tốt hơn.”
Thư Nghiên cũng rất cực khổ để năn nỉ Nghiên Trì cho về nhà, vì sự an toàn của cô mà hắn mãi vẫn chưa đồng ý.
Giá như có Tư Thịnh và Nghiên Vi thì tốt rồi, ít ra thêm hai người họ lên tiếng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Em thật sự rất nhớ nhà, hơn nữa, anh cũng thấy rồi đấy, em đã khoẻ hơn nhiều rồi.”
Hắn........
“Nghiên Trì, em muốn về nhà.”
Thấy cô vẫn còn sức nũng nịu thế kia hắn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là trước mắt thấy cô hồi phục nhanh như thế làm hắn có hơi nghi ngờ.
“Anh...”
Vì cô là bé con, những ý muốn của cô hắn đều chiều theo mà không thể từ chối.
Nghiên Trì thở dài đành thoả hiệp, “Được rồi, bây giờ em nghỉ ngơi trước đi, chiều anh sẽ làm thủ tục xuất viện. Giờ anh đi tìm bác sĩ hỏi thăm một chút.”
Cô gật đầu nhìn hắn rời đi, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi.
Xin lỗi, cô cũng không muốn làm như thế, nhưng để được ở bên hắn nhiều hơn thì chỉ có thể làm như vậy.
Đến chiều, Thư Nghiên được đưa về nhà, cô vui đến suýt khóc. Không chỉ là niềm vui đơn thuần mà nó còn là một nỗi xúc động.
Bước vào trong căn nhà quen thuộc, cô nhìn mọi thứ xung quanh một bằng ánh nhìn đầy tiếc nuối.
Phải, nơi này rồi cũng sẽ không có hình bóng của cô nữa!
Buổi tối hiếm khi có thời gian rỗi nên Nghiên Vi đã đến chơi, còn có cả Nghiên Tử Minh đi cùng. Lần này thì tốt rồi, chưa đợi Nghiên Tử Minh có cơ hội tiếp cận Thư Nghiên thì Nghiên Trì đã kéo cậu vào thư phòng bảo lại một số vấn đề về công việc, còn lại dành không gian riêng cho hai cô gái nói chuyện.
“Thư Nghiên, tóc em lại rụng nữa rồi...”
Chỉ cần vuốt nhẹ thôi là đã có được chùm tóc nằm gọn trong tay, nếu cứ tiếp tục theo đà này thì tóc cô sẽ chẳng còn bao nhiêu mất.
“Nếu như bị rụng hết đi, có phải trông sẽ rất xấu không?”
Nghiên Vi khẽ lắc đầu xót xa ôm cô lại.
Triệu Thư Nghiên cho dù có thành ra thế nào thì cũng đều rất đáng yêu!
“Anh họ mà biết được sự thật chắc chắn anh ấy sẽ chịu không nổi đâu.”
“Em ngốc như vậy cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi. Chi bằng như thế, để anh ấy đau một lần rồi thôi.”
Đúng vậy, suy nghĩ thật là ngốc!
Nhân lúc bản thân vẫn chưa có gì cản trở, cô đã nghĩ tới một việc trước giờ mình chưa từng nghĩ tới, một chuyện thật điên rồ.
Nghiên Trì đang rót nước dưới bếp, bất chợt Thư Nghiên đến ôm lấy hắn từ sau lưng, như chú mèo nhỏ dụi đầu vào đó.
“Em?”
“Nghiên Trì, chúng ta kết hôn đi...”