Nghiên Trì bần thần xoa nhẹ vai cô, dịu dàng hỏi, “Sao em lại xin lỗi, là anh phải cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn em đã đến với thế giới này, cảm ơn em đã đến bên anh, cảm ơn em vì tất cả mọi thứ đối với anh... Vì vậy, đừng bao giờ rời xa anh nhé?”
Tất nhiên, tất nhiên cô sẽ không bao giờ rời xa hắn.
Nhưng mà, không phải cô muốn là được...
Vì hiện tại, ngày mà cô buộc phải rời xa hắn đã đến rất gần!
Cũng may rằng từ đầu tới cuối bé con đã không hứa hẹn điều gì với chú cả, nếu không thì cô đã không có cơ hội được thực hiện những lời hứa đó. Lời hứa là của tương lai, còn hiện tại bây giờ là mong muốn. Vậy nên những mong muốn của hắn với bản thân mình cô sẽ hoàn thành cùng hắn, chỉ tiếc cái gọi mãi mãi là không thể.
Thư Nghiên cúi đầu khẽ mỉm cười.
Không sao, cô đã là người của hắn rồi, cho dù không phải là người thật, cho dù chỉ còn là một tâm hồn vương vấn thì cô cũng sẽ âm thầm ở bên cạnh hắn mà...
Bé con vẫn sẽ luôn ở đây!
Nghiên Trì vui vẻ đáp ứng mọi ý thích của cô trong hôn lễ, bất cứ những gì cô muốn hắn đều bằng lòng chiều theo.
Ngày tổ chức hôn lễ là vào cuối tuần, cũng là hai ngày nữa. Không cần phải chọn ngày lành tháng tốt, bởi vì ngày cùng nhau trở thành vợ chồng chính là ngày tốt nhất rồi.
Nhờ Nghiên Vi và Tư Thịnh tìm một số nơi tổ chức lễ cưới trang trọng, nhưng Thư Nghiên không muốn cầu kỳ, chỉ muốn một hôn lễ đơn giản thôi, nên địa điểm là một nhà thờ. Không cần quá nhiều khách, không cần quá phô trương, chỉ một vài người bạn, người thân trong gia đình là đã đủ. Đơn giản vậy thôi, cô và hắn là vợ chồng không cần cả thế giới biết, nhẹ nhàng cùng nhau cùng cô trải qua những tháng ngày hạnh phúc còn lại, thế là đã mãn nguyện lắm rồi.
Một đêm trước ngày tổ chức lễ cưới, Nghiên Vi đã đưa Thư Nghiên về nhà mình, đồng thời đẩy cậu em trai Nghiên Tử Minh sang Nghiên Gia. Biết là sống chung lâu rồi nhưng vợ chồng chuẩn bị cưới phải cho nhau cảm giác nhớ nhung chút chứ nhỉ, ai lại tối ngủ cùng nhau rồi sáng ra kết hôn như thế...
Nhân cơ hội này Nghiên Vi cũng có rất nhiều điều muốn nói, muốn tâm sự cùng cô. Sợ rằng sau này sẽ chẳng còn cơ hội để nói ra.
Tất cả các bước để skin care đã chuẩn bị xong xuôi, đợi cô gái nhỏ tắm xong là có thể bắt đầu rồi. Ngày mai cô nhất định sẽ là cô dâu đẹp nhất!
Nghiên Vi ngồi trên giường vừa đợi vừa lướt điện thoại nhắn tin thăm dò tình hình bên Nghiên Trì. Có vẻ như hắn bây giờ chỉ hận không thể đến đây và đưa bé con của hắn về nhà ngay tức khắc thôi.
... Chỉ mới có vậy mà hắn đã thế rồi, sau này phải làm thế nào?
Nhìn sang đồng hồ quả lắc nhỏ trên tường, đã hơn nửa tiếng rồi, sao Thư Nghiên còn chưa ra nữa?
Nghiên Vi tắt điện thoại bước đến trước cửa nhà tắm gọi nhẹ, “Thư Nghiên, em tắm xong chưa, ngâm nước lâu sẽ cảm lạnh đó.”
Đến hơn nửa phút không có động tĩnh gì, cũng không có tiếng trả lời, cô bắt đầu thấy sốt ruột.
“Thư Nghiên, em nghe chị nói không, trả lời chị đi.”
“Thư Nghiên, có chuyện gì hả em?”
“Chị vào trong nhé...”
Nghiên Vi không chịu được nữa đành đẩy cửa vào trong, cảnh tượng Thư Nghiên nhăn mặt nhắm nghiền hai mắt nằm trong bồn tắm làm cô bị doạ đến thất kinh.
Sao rồi...
Cô vội đi đến lay nhẹ người không còn tỉnh táo, nhiệt độ cơ thể lại cao như vậy, đến nước mát trong bồn tắm cũng bị làm cho ấm đi.
Nghiên Vi hoảng đến bối rối, cô chầm chậm đỡ Thư Nghiên ra khỏi bồn tắm, đồng thời với lấy chiếc khăn tắm lớn gần đó khoác vào thân người nóng bừng ấy.
“Em ráng đợi một chút, chị gọi bác sĩ đến ngay.”
“Không... Không cần đâu chị ơi... Chuyện này không là gì cả, một chút nữa là em ổn thôi...”
Nhiệt độ cơ thể tăng giảm bất thường là một trong những triệu chứng của bệnh, chúng xảy ra thường ngày như cơm bữa vậy, chỉ là cô không hiểu sao bằng một cách nào đó mình đã che giấu Nghiên Trì rất tốt.
Dùng khăn lau khô người rồi Nghiên Vi giúp cô mặc đồ vào, hai tay run run không biết phải làm gì để giúp cô gái nhỏ này cả.
“Chị đừng sợ, em không sao đâu.”
“Em lạnh không, chị ôm em nhé?”
Nhận được cái gật đầu ấy, Nghiên Vi cúi xuống ôm chặt cô lại mà trong lòng đầy nghẹn ngào.
Tại sao ông trời lại đối xử với cô ấy như thế, cô ấy đã rất đáng thương rồi, sao còn phải đưa cô ấy đi nữa?
Hai chị em ôm chặt nhau suốt cả đêm, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng sao đầu óc lúc này lại hoàn toàn trống rỗng?
“Em có muốn chị làm điều gì không?”
Thư Nghiên lắc đầu, “Chị không cần làm gì cho em cả, như này là đã tốt lắm rồi.”
Cô ngừng một chút rồi mới nói tiếp, “Nhưng sau khi em đi, nhờ chị giúp em an ủi Nghiên Trì, mong anh ấy đừng quá đau buồn. Biết đâu, đó lại là một khởi đầu mới, tốt hơn.”
Nghiên Vi không nói gì, cô thật sự không mong muốn một kết cục thế này. Nó thật sự quá tàn nhẫn đối với tất cả!
“Nghiên Vi, em thực sự rất vui khi có một người chị như chị, nếu có kiếp sau, nếu như được gặp lại, mong rằng chúng ta sẽ vẫn như bây giờ.”
Em vẫn là một cô gái vô âu vô lo, vẫn như một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên đối diện với cuộc sống đầy rẫy bi kịch đau thương. Được gặp gỡ, quen biết với mọi người, được mọi người yêu thương giúp đỡ... Và được ở cạnh người mình yêu...
Nhưng cuối cùng cũng vẫn là một chú chim nhỏ bay về bầu trời của chính mình...