Ba người đứng như chết lặng không biết có nên bước đến ngăn cản hay không, họ chính là cảm thấy có lỗi tột cùng khi quyết định che giấu hắn chuyện này.
Tư Thịnh xót xa ôm lấy Nghiên Vi đáng thương đang không ngừng nức nở, chỉ là không ngờ Thư Nghiên lại rời xa bọn họ sớm thế này. Lời nói cuối cùng của cô là vô tình hay cố ý mà lúc rời khỏi lễ cưới lại là ‘Tạm biệt’?
Nghiên Trì bước từng bước dài ra tới cổng bệnh viện thì không giữ được bình tĩnh nữa, hắn bế cô khụy gối xuống sảnh bệnh viện vắng người. Bầu trời mưa xám xịt lúc này đã không còn nhìn rõ phương hướng, phía trước u tối mờ mịt như cánh cửa bước vào địa ngục vậy.
Không phải, tất cả không phải là thật, đây chỉ là một trò đùa, chỉ là một giấc mơ... Ai đó, làm ơn ai đó hãy nói với hắn rằng đây chỉ là giả thôi!
Bé con của hắn, như đang đứng trước mặt bỗng dưng lại biến mất mất sau một giây, làm sao có thể...
“Thư Nghiên, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, đêm nay là đêm tân hôn của anh và em... Đáng ra bây giờ chúng ta nên ở nhà, có thể đã nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn rải đầy hoa hồng đó...”
“Nhưng bây giờ em thế này là thế nào?”
Đôi mày hắn từ lúc đó tới tận bây giờ vẫn không dãn ra một dây, vẫn chứ nhíu chặt, hẳn là một cách để hắn tiết chế cảm xúc.
Hơi ấm từ thân thể nhỏ bé đang dần mất đi, sắc thái cũng trở nên trắng bệch, không còn một chút sức sống nào cả.
Làm sao mà hắn có thể chấp nhận được sự thật rằng... Cô đã qua đời rồi, cô đã rời xa hắn mãi mãi?
Nghiên Trì mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt u tối chẳng khác gì ngoài trời kia cả. Hắn vẫn ôm chặt cô, bàn tay lớn khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt đó, mái tóc mà bản thân hắn vô cùng yêu thích.
Trên gương mặt đường nét cương nghị ấy rõ ràng không hề biểu hiện cảm xúc gì cả, nhưng tại sao lại cảm giác khổ sở như thế, tại sao nước mắt hắn lại rơi?
Bé con, cô thực sự không thể tỉnh lại để an ủi người đàn ông này sao...
Cô bước vào cuộc đời hắn đột ngột thế nào, bước ra càng đột ngột hơn thế nữa, thử nói xem hắn phải chấp nhận chuyện này thế nào mới phải! Tình yêu, trái tim, và cả con người của hắn đều dành cho cô cả rồi, bây giờ ai cho cô bỏ đi một cách nhẫn tâm như thế!
Chẳng phải tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối đều rất tốt đẹp ư, tại sao chỉ trong một chốc lại thành ra thế này?
Tại sao tất cả lại khiến hắn như trở thành một tên ngốc, một kẻ vô tình...
Và tại sao...
Tại sao?
Cô muốn hắn phải đau khổ cả đời?
Ba người chạy ra, tấm lưng cô độc của Nghiên Trì làm họ thật sự rất tự trách. Giấu hắn là đúng hay sai, hoặc là phụ lòng hắn, hoặc là phụ lòng Thư Nghiên?
Trông hắn bây giờ rõ ràng là đang vô cùng bất lực.
Tư Thịnh bước lên một bước, chứng kiến trạng thái của cậu bạn làm anh ngẩn ra.
Đã lâu lắm rồi, phải nói là từ khi còn học trung học tới giờ anh mới thấy Nghiên Trì rơi nước mắt. Lần đó hắn khóc vì mẹ qua đời trong một vụ tai nạn, và cho đến bây giờ ngoài mẹ hắn ra thì Thư Nghiên là người thứ hai, cũng là lý do khiến hắn phải rơi nước mắt thêm lần nữa.
Đến người ngoài cũng nhận ra tình yêu của hắn dành cho cô lớn tới chừng nào, vị trí đó dường như sẽ chẳng ai có thể thay thế được nữa. Cô là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, và là người duy nhất!
Nghiên Vi dựa vào Nghiên Tử Minh xúc động lại bật khóc lần nữa, nhưng cô không dám lớn tiếng, không dám để anh họ nghe thấy.
“Nghiên Trì... Trời đang mưa, cậu vào trong đi.”
“Nhà tang lễ chuẩn bị gần xong rồi...”
Nghiên Trì không nói gì mà chỉ yên lặng ngắm nhìn thật kỹ gương mặt nhỏ xinh đẹp này. Hắn lúc nào cũng cho cô một cơ hội, hãy mở mắt ra và nói chuyện với hắn đi... Làm ơn, cầu xin cô đấy!
“Chúng tôi xin lỗi vì đã nói dối cậu, nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của cô ấy, chúng tôi không thể cự tuyệt được.”
“Anh họ... Anh thế này thì Thư Nghiên sẽ rất buồn, em ấy không muốn thấy anh như vậy đâu.”
Vậy hắn phải vui vẻ chấp nhận sự thật mới được sao?
“Các người không hiểu...”