Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, đều sẽ quay trở lại với quỹ đạo ban đầu?
Những điều không hay trở thành quá khứ, những thứ tốt đẹp sẽ là kỷ niệm... Và những ký ức ấy sẽ mãi chôn sâu trong trái tim người.
Mỗi câu chuyện chỉ có một kết cục duy nhất, ngoại trừ người tạo ra bi kịch ấy thì không ai có thể thay đổi!
- ---------------
Ba năm sau.
Tư Thịnh và Nghiên Vi đã công khai mối quan hệ ra bên ngoài, được rất nhiều người hâm mộ ủng hộ. Nghiên Vi chỉ trong vòng ba năm đã có được vị trí trong Showbiz và vươn lên thành sao hạng A của làng giải trí xứ Trung được rất nhiều người đón nhận. Mọi nỗ lực phấn đấu của cô cuối cùng cũng được đáp trả một cách xứng đáng.
Tập đoàn Nghiên Thị đã vươn ra xa thị trường Quốc tế, quy mô kinh doanh cũng được mở rộng và nâng cao hơn rất nhiều. Nói chung trong ba năm qua mọi thứ đều tiến triển thuận lợi, nhưng sau ánh hào quang được chiếu rọi ban ngày thì ban đêm vẫn còn đọng lại chút gì đó không đành lòng.
“Nghiên Trì còn chưa đến à?”
Tư Thịnh nhìn đồng hồ rồi nhìn sang chỗ trống bên cạnh của bàn ăn, ba người có mặt đông đủ cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi hắn thôi.
Nghiên Vi không nói gì mà chỉ vui vẻ ngồi lướt xem bản tin của ngày hôm nay. Cô nên tập tính dịu dàng, kiệm lời bắt đầu từ bây giờ là được rồi.
Tối hôm nay có được xem như là một buổi tiệc mừng không nhỉ?
Nghiên Tử Minh hớp một ngụm nước lọc rồi đảo mắt nhìn ra cửa kính, ánh mắt đầy ý cười.
“Anh họ mấy ngày hôm nay phải làm cả công việc của anh luôn mà không bận làm sao được, nên anh mới thong thả như vậy đấy. Hai người xem, nhắc tào tháo tào tháo tới liền kìa.”
Sáu mắt hướng ra phía cửa đồng thời có người đàn ông vừa bước vào, cũng đang nhìn về phía họ.
Nghiên Trì ung dung bước đến, môi chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Cũng không biết cả một đại gia đình mà phải tách ra thành hai làm gì... Bố mẹ Nghiên Vi thì ở Nghiên Gia cùng với Nghiên lão gia, còn đám người trẻ không ở nhà mà lại phiền phức họp nhau ra ngoài ăn tối thế này khác nào chia thành hai phe thế hệ đâu chứ!
Hắn xoa nhẹ suy nghĩ nóng nảy trong đầu, có phải tại hắn đã lớn tuổi nên mới có suy nghĩ khó tính như này không? Già rồi chăng, chỉ muốn ở những nơi yên tĩnh không ồn ào.
“Thêm vài ngày nữa tôi sẽ trở lại san sẻ công việc giúp cậu nhé Nghiên tổng.”
“Không sao, mọi thứ vẫn rất tốt, cậu cứ lo cho xong việc của cậu đi.”
Tư Thịnh dựa ra thành ghế sau đầy ý cợt nhã, nhìn người đàn ông trước mặt vẻ trêu chọc. Bắt đầu từ ba năm trước, tính cách của Nghiên Trì đã thay đổi hoàn toàn so với trước kia. Không còn thoải mái như trước nữa, tính trầm lặng hơn hẳn, chính là kiểu không dễ chọc vào. Dường như con người lẫn nội tâm hắn đã bị khoá lại hoàn toàn, không ai có thể nhìn thấu hay xâm nhập vào đó một lần nữa.
“Xem ra tâm trạng cậu hôm nay không tệ nhỉ?”
Hắn ngồi chéo chân vào nhau, lần lượt đảo nhìn cậu bạn và cô em họ song thì gật nhẹ đầu.
“Tất nhiên, ngày mai cậu và Nghiên Vi kết hôn rồi, tôi vui mừng vậy mới phải chứ.”
Phải rồi, ngày mai là ngày trọng đại của đôi trai tài gái sắc đây cơ mà.
Hai người họ nhìn nhau cười tủm tỉm, Nghiên Vi lúc này mới tắt điện thoại hội nhập vào cuộc trò chuyện.
“Hoá ra anh còn nhớ mai tụi em kết hôn à, thấy anh bận quá chừng, tưởng anh quên luôn rồi chứ.”
“Anh tuy lớn tuổi, nhưng vẫn chưa tới mức lẩm cẩm như em nghĩ.”
Con người suốt ngày bảo mình lớn tuổi này ai nhìn vào làm gì nghĩ hắn đã ngoài ba mươi chứ, vẫn phong độ khí chất ngút trời đủ để mê hoặc được bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Tư Thịnh bật cười lắc đầu phủ nhận, “Tôi bằng tuổi cậu đấy, ngày mai tôi mới lấy vợ nên đừng nói chúng ta đều đã lớn tuổi vậy chứ.”
Chậc, buổi họp mặt hôm nay chỉ để nói về vấn đề tuổi tác thôi sao? Nếu vậy thì Nghiên Tử Minh không có cơ hội tham gia vào câu chuyện của những con người nhạt nhẽo này rồi.
Thế hệ con cháu đời thứ ba của Nghiên Gia thế là sắp thành gia lập thất đầy đủ cả rồi, chỉ còn lại cậu út Nghiên Tử Minh tới giờ vẫn độc thân thôi, cũng chẳng thấy cậu hẹn hò với ai nữa.
Có lẽ là đợi một Thư Nghiên thứ hai... Dù sao cô vẫn là cô gái đầu tiên khiến cậu rung động ngay từ lần đầu gặp mặt, biết rằng mình sẽ không có cơ hội nào cả, nhưng cậu vẫn đứng từ xa theo dõi cô gái mình thầm thích. Mọi chuyện đã thế rồi, bây giờ nhớ lại thì gương mặt trong trẻo đáng yêu ấy vẫn đem lại cho cậu cảm giác như ban đầu!
...
Chầm chậm di chuyển giữa thành phố hoa lệ tràn ngập ánh đèn đường, đôi tình nhân tay trong tay trên con phố đi bộ, hay khu giải trí với những tiếng cười đùa của đám trẻ... Bất giác mọi thứ xung quanh đối với người dường như trống trãi.
Người đàn ông ấy vẻ mặt trầm ngâm phảng phất chút nặng nề trở về phòng, âm thầm để lại bóng lưng cảm giác cô độc đến khó tả. Thường ngày hững hờ là thế nhưng thâm sâu trong con người ấy lại là một mặt đáng thương trông như vô hình.
Nghiên Trì thả lỏng cơ thể xuống chiếc giường lớn, hai mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Hôm nay hắn thấy mệt quá, cảm thấy bản thân không còn sức để gắng gượng nữa.
Mấy ngày nay hắn đã cạn kiệt sức vào công việc rồi, những việc trong nước hắn cũng đã giải quyết ổn thoả, sắp xếp đâu vào đó. Những ngày sau thời gian coi như tạm trống, đủ để lấy lại sức từ từ.
“Bé con...”
Không biết bây giờ em thế nào, sống có tốt không?
Tại sao không cho hắn gặp lại cô một lần dù chỉ là trong mơ? Trong suốt ba năm nay đêm nào hắn cũng nằm mơ, nhưng không có giấc mơ nào có cô cả, mà chỉ toàn là ác mộng, ác mộng ngày cô biến mất khỏi vòng tay hắn!
Thật sự tuyệt tình, nhẫn tâm tới vậy ư? Hắn chỉ có thể nhìn thấy cô gái nhỏ xinh trong trí tưởng tượng và qua những hình ảnh vô cảm...
Lễ cưới của Nghiên Vi và Tư Thịnh, bằng cách nào đó cô sẽ tới tham dự chứ?
Họ chuẩn bị kết hôn rồi...
“Chúng ta cũng đã từng kết hôn...”
Họ sẽ cùng nhau trải qua tháng ngày hạnh phúc không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra...
“Nhưng chúng ta lại không thể...”
Hắn khép hờ mắt, thu hình ảnh nhìn thấy chỉ còn chút xíu mờ mờ.
“Em xem, công bằng của chúng ta ở đâu chứ?”
Trên đời này không có gì là công bằng thật sao?