Chương 110
Cận Tri Dực đi tới trước bàn làm việc hỏi: “Anh, lại có chuyện gì vậy?”
Cận Tri Thận cúi đầu, không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi với vẻ mặt vô cảm: “Chú đã xử lý hết công việc chưa, nếu chưa thì mang tới đây.”
Cận Tri Thận giật thót, rốt cuộc anh trai đã uống nhầm thuốc gì vậy?
“Không cần đâu anh ơi, chút việc đó em có thể xử lý được mà. Nhưng anh đó, cứ không ngủ không nghỉ thế này thì cơ thể suy sụp mất.”
Nói đến đây, Cận Tri Dực bước lên trước, rón rén gẩy điếu thuốc bên cạnh anh ra xa.
Cận Tri Thận lườm anh ta, lạnh lùng ra lệnh: “Không có việc gì thì ra ngoài.”
Cận Tri Dực đánh hơi thấy nguy hiểm từ vẻ mặt sa sầm của đối phương, anh ta sợ đến nỗi không dám nói câu nào, vội vàng chuồn ra ngoài.
Khi ra tới cửa và hít thở không khí trong lành, Cận Tri Dực mới thở hắt ra. Đang yên đang lành, rốt cuộc là tại sao anh trai lại tức giận đến vậy?
Trước đây dù có tức giận thế nào anh ấy cũng cho mình biết nguyên nhân, nhưng hôm nay… Anh ấy chẳng nói gì luôn! Không biết nguyên nhân thì làm sao anh ta nghĩ cách giúp anh trai được!
Cận Tri Dực nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan đến Giang Tiêu Tiêu, ngoài ra anh ta không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Cận Tri Dực là người thích xen vào việc của người khác, anh ta không dằn lòng được nữa, lập tức rời công ty lái xe đến tập đoàn Cẩm Sắt.
Tất cả nhân viên Cận thị đều biết hôm nay tâm trạng chủ tịch không tốt, vì vậy không ai dám đến chọc giận anh.
Trong phòng nghỉ, mấy cô thư ký trò chuyện rồm rả.
“Các cô thử nói xem hôm nay chủ tịch Cận bị làm sao thế? Lúc nãy tôi thấy cậu hai cũng mờ mịt, xem ra ngay cả anh ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!”
“Không lẽ là do thất tình! Tôi nghe nói chủ tịch Cận đã có crush rồi! Nghe đâu trước đây cô ấy còn tham dự tiệc sinh nhật của thái tử nhí cơ, chủ tịch cũng quan tâm cô ấy đủ đường!”
“Tôi cũng từng nghe chuyện này. Hình như cô gái kia rơi xuống nước, chủ tịch còn nhảy xuống cứu người đó!”
“Ôi trời, thật á? Không ngờ chủ tịch có crush rồi!”
Trong lúc mọi người đang bàn tán, một giọng nói vang lên.
“Các cô đang nói hươu nói vượn gì đó? Nếu lát nữa chủ tịch nghe thấy, các cô còn muốn ở lại Cận thị nữa không?”
Người vừa lên tiếng là Tiểu Nhu, bên cạnh cô ta là Tô Uyển Ương.
Mọi người im bặt, ai mà chả biết Tô Uyển Ương cũng thích Cận Tri Thận. Bọn họ lúng túng chào hỏi rồi ra khỏi phòng nghỉ.
Tiểu Nhu nhìn theo bóng lưng bọn họ, tức giận nói: “Chị Uyển Ương, chị đừng nghe họ nói bậy, họ rảnh quá nên buôn dưa lê ấy suốt ngày mà. Sao Cận Tri Thận lại thích người khác được chứ! Nếu có thì người đó chỉ có thể là chị.”
Hai mắt Tô Uyển Ương sáng ngời, có điều cô ta vẫn im lặng.
Cô ta nhìn về phía văn phòng, lẽ nào hôm nay tâm trạng Cận Tri Thận không tốt đúng là vì Giang Tiêu Tiêu? Tô Uyển Ương siết chặt ngón tay, anh để ý Giang Tiêu Tiêu đến vậy ư?
Cô ta tức lắm, nhưng một lúc sau đã nghĩ thông suốt. Nếu Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu xảy ra vấn đề thì chẳng phải đây chính là cơ hội tốt để thừa nước đục thả câu hay sao? Ngay sau đó, khóe môi cô ta bỗng cong lên.
Đến trưa, Tô Uyển Ương mua một phần cơm bên ngoài mang vào văn phòng.
Cận Tri Thận đang ngồi trên số pha hút thuốc, anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hé mở, đôi mắt đen cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
Khói thuốc lượn lờ xung quanh, Tô Uyển Ương nhíu mày, đặt cơm trưa lên bàn rồi cất lời: “Tri Thận, em mang cơm trưa cho anh đây, anh ăn trước đi! Anh hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu!”
“Ừ” Cận Tri Thận mím môi, đáp lại một cách lạnh nhạt.
Thật ra anh đã bình tĩnh rồi, có điều vẫn thấy bực bội nên mới hút thuốc và làm việc để bản thân tê liệt cảm xúc.
Như vậy anh mới không nghĩ đến Giang Tiêu Tiêu.
Thái độ lạnh nhạt của anh khiến Tô Uyển Ương không cam lòng, cô ta khựng lại giây lát rồi nói: “Nếu tâm trạng không tốt thì anh đi nghe nhạc hội thử xem! Tối nay nhà hát lớn có một ban nhạc tới từ Vienna, chắc là anh sẽ thích đó. Vừa hay em có hai vé.”
Tô Uyển Ương nói xong lại nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi.
Cận Tri Thận đứng dậy, dập tắt đầu thuốc rồi hờ hững trả lời: “Tôi không đi, cô có thể tìm người khác đi cùng.”
Ánh mắt Tô Uyển Ương không giấu được vẻ thất vọng, cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Cận Tri Thận lại cất lời: “Nếu không có việc gì thì cô ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc.”
Nghe anh nói vậy, Tô Uyển Ương ngập ngừng định lên tiếng nhưng cũng nhận ra tâm trạng của Cận Tri Thận lúc này rất tệ, vì vậy cô ta không dám nói gì nữa, cuối cùng đành ra khỏi văn phòng.
Tô Uyển Ương đứng trước cửa với nét mặt không cam lòng. Cô ta cắn răng nghiến lợi nghĩ: thôi bỏ đi, dù sao bây giờ Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu cũng có mâu thuẫn, không chừng bọn họ sắp chia tay rồi.
Sau này cô ta còn nhiều cơ hội, không cần phải vội.
. . . . .
…
Bởi vì đêm qua ngủ không ngon giấc nên cả ngày nay Giang Tiêu Tiêu làm việc trong trạng thái mất tập trung, mắc nhiều lỗi.
Ví dụ như Tô San bảo cô đi lấy tài liệu, vậy mà cô lại lấy nhầm.
“Tiêu Tiêu này, hôm nay cô bị làm sao thế? Không phải cô… thất tình chứ?” Tô San hỏi đầy lo lắng.
Dù sao Tô San cũng là người được tập đoàn Cận thị điều động tới, cho nên sáng sớm nay cô cũng nghe đồng nghiệp bên kia kể rằng hôm nay tâm trạng của chủ tịch cực tệ.
Lại thấy dáng vẻ của Giang Tiêu Tiêu hôm nay, Tô San không khỏi nghi ngờ phải chăng hai người đã xảy ra chuyện gì.
Nghe cô ấy hỏi vậy, Giang Tiêu Tiêu vội vàng phủ nhận: “Không phải đâu không phải đầu. Giám đốc Tô, chỉ tại tối qua tôi không ngủ Nói xong cô vừa chột dạ vừa áy náy, vì chuyện liên quan đến Cận Tri Thận mà mình mắc lỗi trong công việc, không thể tiếp tục tình trạng này được!
Tô San nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt bằng ánh mắt nghi ngờ rồi lên hỏi tiếp: “Cô nhìn xem cô có giống người mất ngủ không hả? Đừng lừa tôi, có phải cô cãi nhau với bạn trai, là cái người uống say đứng ở cửa phòng riêng lần trước ấy?”
Giang Tiêu Tiêu bỗng bối rối, chỉ biết cười trừ: “Không phải đâu giám đốc Tô, cô hiểu lầm rồi.”
Sao Cận Tri Thận có thể là bạn trai cô được chứ! Cảm xúc mất mát thoáng qua trong mắt cô.
“Tôi không tin. Tiêu Tiêu à, nghe tôi nói này, nếu thích thì phải cố giành lấy, không có khó khăn nào không thể giải quyết. Thôi được rồi, hôm nay cô tan làm trước đi! Về sớm nghỉ ngơi, sốc lại tinh thần nghe chưa?”
“Vâng, cảm ơn giám đốc Tô.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!