Chương 126
Tô Uyển Ương nhìn Lục Tranh, cô ta vào thẳng vấn đề: “Cậu Lục, anh thích Giang Tiêu Tiêu, tôi thích Cận Tri Thận, tại sao chúng ta không cùng nghĩ cách để tranh thủ hạnh phúc cho mình?”
Rõ ràng Tô Uyển Ương đang đưa ra đề nghị liên minh, cô ta giúp Lục Tranh theo đuổi Giang Tiêu Tiêu, nếu hai người bọn họ ở bên nhau thì anh ấy chính là người được lợi nhất, nhưng nghe cô ta nói thì anh khẽ cau mày.
“Không cần đâu cô Tô.”
Dứt lời anh dứt khoát lên xe và rời đi.
Lục Tranh thích Giang Tiêu Tiêu, nếu Cận Tri Thận cũng thích Giang Tiêu Tiêu thì hiển nhiên hiện tại anh ấy có một đối thủ nặng ký.
Nhưng hạnh phúc của chính mình anh ấy sẽ tự giành lấy, không cần thiết phải bắt tay với Tô Uyển Ương, nếu cuối cùng Giang Tiêu Tiêu thật sự chọn Cận Tri Thận… vậy thì anh cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô.
Tô Uyển Ương đứng sững tại chỗ nhìn xe của Lục Tranh rời đi, ngay lập tức ánh mắt cô ta trở nên u ám.
Cô ta không ngờ Lục Tranh lại từ chối mình.
Tô Uyển Ương siết chặt nắm tay. Tại sao hai người đàn ông ưu tú như thế đều thích Giang Tiêu Tiêu? Rõ ràng mình tốt hơn cô ta về mọi mặt, nhưng Cận Tri Thận vẫn làm như không thấy.
Tô Uyển Ương giận tái mặt, cô ta đến đây một mình và bây giờ lại phải tự bắt xe về nhà.
Ở bên khác, trong ô tô, Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn Cận Tri Thận.
“Anh.”
Giang Tiêu Tiêu vốn định nổi giận, người đàn ông này vô duyên vô cớ kéo cô lên xe mà không thèm nói năng gì! Có thể hỏi ý kiến của cô trước được không?
Cô đang định nói chuyện thì chạm phải ánh mắt u ám của Cận Tri Thận, anh mím môi rồi từ tốn nói: “Em càng ngày càng to gan đấy.”
Nhận ra tâm trạng âm u đối phương, Giang Tiêu Tiêu rụt người về phía sau, rõ ràng người nên tức giận là cô, thế nhưng lúc này cô không nén nổi sự sợ hãi trong lòng mình, cô dịch sang bên cạnh một chút, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với Cận Tri Thận.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Cận Tri Thận, mau cho tôi xuống xe.”
Lục Tranh vẫn đang đợi cô ở nhà hàng!
Cận Tri Thận hừ lạnh một tiếng, anh lại gần cô và nói với giọng trầm thấp: “Em còn nhớ lần trước tôi đã nói gì với em không? Đừng giả vờ không quen biết tôi, bằng không lần sau tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu..”
Giang Tiêu Tiêu kinh hãi, đương nhiên là cô nhớ, lần trước Cận Tri Thận đã cưỡng hôn cô trong nhà vệ sinh.
Đang trong xe, phía trước còn có tài xế, không lẽ anh định làm gì đó kinh khủng đấy chứ! Nghĩ thế Giang Tiêu Tiêu sợ hãi hơn, cô lắp bắp hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Em nói xem?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận mỗi lúc một gần mình hơn, trên mặt cô không giấu được sự hoảng loạn.
“Anh đừng đến đây!”
Cận Tri Thận thấy vẻ đề phòng của cô, cuối cùng cũng không đùa nữa.
“Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì em, ít nhất là trước khi có được em…”
Làm sao Cận Tri Thận có thể làm gì cô ở đây được? Tuy nhiên khi nghĩ đến vừa nãy trong phòng ăn cô giả vờ không quen biết mình, đến nhà vệ sinh còn tiếp xúc thân mật với Lục Tranh, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cô nhóc này càng ngày càng to gan, Cận Tri Thận muốn cô phải nhớ lâu, nhớ kỹ, nhưng anh lại không biết làm sao được.
Nghe anh nói thế, Giang Tiêu Tiêu nổi cáu, cô lạnh lùng nói: “Tại sao anh vẫn chưa từ bỏ thế? Trước đó tôi đã nói rất rõ rồi, sau này chúng ta đừng tiếp xúc gì nữa.”
Vốn dĩ Giang Tiêu Tiêu định nhân lúc vào nhà vệ sinh rồi đi về luôn, nhưng cô không ngờ Cận Tri Thận cũng vào nhà vệ sinh, hơn nữa còn kéo cô lên xe mà không nói một lời, tại sao người đàn ông này lại ngang ngược như vậy chứ.
Ngay lập tức ánh mắt Cận Tri Thận trở nên âm u, anh nói: “Không thể nào, Giang Tiêu Tiêu, em còn định trốn tránh đến bao giờ nữa? Rõ ràng em cũng thích tôi!”
Giang Tiêu Tiêu phản bác: “Không phải.”
Lần này tuy Giang Tiêu Tiêu nói rất rõ ràng, thế nhưng tầm mắt của cô lại hơi né tránh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Cận Tri Thận.
Làm sao cô không thích người đàn ông ưu tú như anh cho được, làm sao có thể không có cảm giác gì với anh?
“Có.” Cận Tri Thận nhận định, anh nói tiếp: “Giang Tiêu Tiêu, em có dám nhìn thẳng vào mắt tôi và nói em không thích tôi không?”
Anh không tin rằng Giang Tiêu Tiêu không thích anh, rằng cô không hề có chút cảm giác gì với mình.
Giang Tiêu Tiêu bị chọc tức không muốn nói nữa, cô không muốn tranh luận với anh về vấn đề này thêm, bởi vì cô biết mình không nói lại anh.
Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu sang một bên, một lát sau cô mới nói: “Cận Tri Thận, rốt cuộc anh muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho tôi? Coi như tôi cầu xin anh đấy, chúng ta thật sự không hợp nhau, hai chúng ta không thể ở bên nhau được, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa.”
Cận Tri Thận im lặng hồi lâu, cuối cùng anh lấy một tập tài liệu ra.
“Đơn giản thôi, ký vào hợp đồng này, tôi sẽ buông tha cho em.”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, nhất thời không phản ứng lại ngay được, cô hỏi với vẻ khó hiểu: “Đây là cái gì?”
“Nếu muốn cắt đứt sạch sẽ với quá khứ thì trả lại tất cả những gì em còn nợ cho tôi đi!”
Cơ thể Giang Tiêu cứng đờ, rõ ràng là chính cô nói phải cắt đứt quan hệ, thế nhưng không biết vì sao khi nghe những lời này cô vẫn cảm thấy khó chịu,
Anh ấy đồng ý buông tay rồi, cắt đứt sạch sẽ, đúng vậy, như thế cũng tốt.
Cận Tri Thận quan sát Giang Tiêu Tiêu và thấy được toàn bộ cảm xúc biểu hiện trên mặt cô, ý cười dâng lên trong mắt anh, còn nói là không thích mình, đúng là một cô nàng nói một đằng nghĩ một nẻo.
Giang Tiêu Tiêu tưởng rằng tập tài liệu này có thể là hợp đồng hủy bỏ hiệp ước với Tập đoàn Cẩm Sắt gì đó, dù sao hai người bọn họ phải cắt đứt toàn bộ liên hệ thì cũng không nên tiếp xúc với nhau ở phương diện công việc nữa.
Có lẽ bởi vì uống nhiều rượu nên đầu óc Giang Tiêu Tiêu trở nên ẩm ương, cô không suy nghĩ nhiều mà nhận lấy giấy tờ và bút, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong cô định ký tên luôn, nhưng Cận Tri Thận ngăn cô lại.
“Không xem trước rồi hẵng ký à?” Anh nhìn chăm chăm vào cô.
“Không cần.”
“Chắc chắn không hối hận chứ?”
Giọng điệu của anh nghe rất thận trọng, Giang Tiêu Tiêu lờ mờ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng rồi cô lại nghĩ, chẳng phải chỉ là một hợp đồng hủy bỏ hiệp ước thôi à? Cùng lắm thì sau đó bị Tô San mắng một trận rồi bay luôn tiền thưởng thôi.
Tóm lại, việc phải làm lúc này là cắt đứt quan hệ với Cân Tri Thận.
“Được rồi.” Cận Tri Thận nói một cách bình tĩnh, cũng không ngăn cản Giang Tiêu Tiêu nói.
Ký tên vào hợp đồng xong, sức lực trên người Giang Tiêu Tiêu giống như bị rút sạch ra ngoài, cứ như cô đã trút bỏ được gánh nặng nhưng trong lòng lại bị vô số con kiến gặm cắn, khiến cô khó chịu đến mức muốn khóc lên.
Từ nay về sau bọn họ sẽ cắt đứt sạch sẽ, Giang Tiêu Tiêu trả hợp đồng lại cho Cận Tri Thận, cô cố nén không cho nước mắt chảy ra, nói: “Bảo tài xế dừng lại ở giao lộ phía trước đi.”
Cận Tri Thận cầm lấy hợp đồng, anh mỉm cười, rồi nói với giọng trầm thấp và từ tính: “Vậy là em đồng ý kết hôn với tôi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!