Chương 141
Bà Cận thở dài, bà nghĩ mãi mà không hiểu nổi tại sao Cận Tri Thận lại thích Giang Tiêu Tiêu, lai lịch của cô gái này quá phức tạp.
“Mẹ à, tại sao mẹ lại có thành kiến với cô Giang như vậy! Mặc dù gia cảnh cô ấy không bằng chị Uyển Ương, nhưng người ta cũng có ưu điểm mà.”
Bà Cận cười khẩy: “Cô ta thì có ưu điểm gì?”
Hễ trông thấy Giang Tiêu Tiêu là bà lại thấy bực mình, lại còn nói một đằng làm một nẻo nữa chứ.
Cận Tri Dực đáp: “Nhiều lắm, ví dụ như chân thành này, cố gắng này, cầu tiến này! Mẹ cũng thấy rồi đấy, mẹ con cô ấy bị nhà họ Giang đuổi đi, mẹ cô ấy còn bị bệnh, bao năm qua co Giang một mình gánh vác tất cả, vừa chăm sóc mẹ vừa hoàn thành việc học dưới sự chèn ép của nhà họ Giang. Nếu là người khác thì chắc chắn không làm được như vậy đâu.”
“Hơn nữa, mẹ ngẫm lại mà xem! Người nhà họ Giang và người nhà họ Lam ghét cô Giang như vậy, tất nhiên sẽ bôi nhọ cô ấy trước mặt chúng ta khiến chúng ta hiểu lầm cô ấy, mẹ không thể tin lời nói từ một phía được! Phải tự mình cảm nhận mới phát hiện điểm tốt của cô ấy!”
Bà Cận thoáng do dự, nói vậy cũng đúng. Nói thật là cảnh ngộ của Giang Tiêu Tiêu khiến người ta đau lòng, thế nhưng điều này không phải lý do giúp cô gái này và Cận Tri Thận ở bên nhau.
Bà Cận vẫn cho rằng quá khứ của Giang Tiêu Tiêu quá phức tạp.
“Mẹ à, điều quan trọng là Tiểu Bảo thích cô ấy, anh con cũng thích cô ấy. Trước đây bố mẹ cũng thấy rồi đấy, hễ có người phụ nữ nào tiếp cận anh con là anh ấy né ra ngay đúng không? Cả Tiểu Bảo nữa, trước đây Tiểu Bảo không thích nói chuyện, nhưng kể từ khi gặp cô Giang, thằng bé ngày càng cởi mở.”
Cận Tri Dực quan sát sắc mặt ba mẹ mình, biết là biết có hiệu quả, vì vậy anh ta tiếp tục khuyên nhủ: “Trước giờ con chưa từng thấy anh con đối tốt với ai như vậy! Nếu ba mẹ muốn thấy anh con lẻ loi cả đời thì con cũng không có ý kiến.”
Ba Bà Cận thoáng do dự, đúng là bọn họ không nhúng tay vào chuyện này được. Cuối cùng bà hậm hực nói: “Được được được, mẹ mặc kệ đấy!”
Nói rồi bà ra khỏi phòng khách, ba Cận cũng lặng thinh không nói gì.
Cận Tri Dực đứng phía sau, khẽ cong môi cười cười: “Mẹ ơi, dù có mặc kệ anh con nhưng vẫn phải quan tâm con chứ! Con sắp chết đói rồi, bao giờ mới được ăn cơm thế ạ!”
Ba mẹ cũng thật là, có chuyện gì thì ăn cơm xong rồi nói không được sao, bây giờ anh trai giận đến nỗi chẳng buồn cơm nước đã đi luôn rồi kìa.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, có khi anh mình đi tìm chị dâu cũng nên.
Về phía Cận Tri Thận, sau khi ra khỏi phòng sách, anh lập tức lái xe đi mất.
Xe chạy lòng vòng không mục đích một lúc, cuối cùng Cận Tri Thận cũng dần bình tĩnh lại.
Anh chợt nhớ dạo trước Giang Tiêu Tiêu luôn lẩn tránh anh và Tiểu Bảo, còn nói là muốn cắt đứt quan hệ với anh. Từ đầu tới cuối cô không chịu cho anh biết nguyên nhân là do mẹ anh tìm cô nói chuyện.
Có lẽ lúc đó cô đã cực kỳ đau lòng!
Cận Tri Thận dừng xe ven đường, sau đó châm một điếu thuốc, tự trách mình tại sao không điều tra rõ nguyên nhân sớm hơn để cô khỏi phải chịu ấm ức lâu như vậy.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cận Tri Thận ngẫm nghĩ chốc lát rồi dập thuốc, cuối cùng quay đầu xe đi đến nhà Giang Tiêu Tiêu.
Lúc này Giang Tiêu Tiêu vừa nấu cơm xong, cô đang định dùng bữa thì nghe thấy tiếng chuông cửa, bèn đứng dậy đi mở cửa. Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị người bên ngoài ôm chầm lấy.
Giang Tiêu Tiêu giật mình, ngay sau đó cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Thấy người vừa tới là Cận Tri Thận, cô hỏi đầy kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì ư?”
Tuy Cận Tri Thận không nói gì nhưng không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu lại cảm thấy là lạ, làm gì có ai vừa đến đã ôm chầm lấy mình thế này.
“Không có gì.” Cận Tri Thận trả lời bằng giọng nói cuốn hút.
Đồng thời anh cũng từ từ buông Giang Tiêu Tiêu ra.
Giang Tiêu Tiêu vẫn hơi nghi ngờ. Cô mời anh vào nhà rồi hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Cận Tri Thận lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Giang Tiêu Tiêu không thể làm gì khác hơn là lấy thêm bát đũa rồi bảo: “Tôi nấu thêm mấy món nữa, anh ngồi chờ một lát nhé!”
Cô không biết Cận Tri Thận sẽ đến nên không nấu nhiều món. Giang Tiêu Tiêu vừa đứng dậy đã bị Cận Tri Thận ngăn lại.
“Không cần đâu, chừng này đủ rồi.”
Giang Tiêu Tiêu hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng ngồi về chỗ.
Hai người lắng lặng ăn cơm, Giang Tiêu Tiêu liếc nhìn Cận Tri Thận, lờ mờ cảm thấy dường như người đàn ông này đang có tâm sự.
Tuy nhiên Giang Tiêu Tiêu không hỏi nhiều. Sau khi ăn xong, Giang Tiêu Tiêu đi rửa bát, còn Cận Tri Thận vẫn ngồi trên sô pha, xem chừng không định đi về. Giang Tiêu Tiêu nhận ra hôm nay tâm trạng anh không tốt nên không đuổi anh về, dù sao cô cũng biết muốn đuổi Cận Tri Thận không phải dễ.
Thế nhưng bây giờ giữa bọn họ chẳng có gì chuyện gì hay mà nói! Chẳng lẽ cứ ngồi không như thế.. Giang Tiêu Tiêu cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng cất tiếng hỏi: “Anh có muốn xem phim không?”
Cận Tri Thận gật đầu, cũng không từ chối.
Ban đầu Giang Tiêu Tiêu định chọn một bộ phim kinh dị, nhưng cô sợ tự mình dọa mình nên cuối cùng chọn một bộ phim bom tấn của Mỹ.
Cô lấy đồ ăn vặt, đồ uống và bia mua sẵn ra. Cận Tri Thận mở bia. Phim bắt đầu chiếu, ban đầu rất ok, bầu không khí hài hoa, Giang Tiêu Tiêu cũng xem say sưa.
Nhưng giữa chừng bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Nam chính và nữ chính hôn nhau, còn lăn giường nữa. Sao phim Mỹ lại… Cái chính là bộ phim này do cô chọn nhưng cô chưa xem bao giờ! Liệu Cận Tri Thận có hiểu lầm không?
Không hiểu sao tự dưng Giang Tiêu Tiêu lại nghĩ đến hình ảnh mình uống say tối qua, hình như bọn họ cũng… Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt tía tai, rốt cuộc cô không thể tiếp tục ngồi xem phim một cách bình tĩnh được nữa, vì vậy lên tiếng: “Anh xem tiếp đi! Tôi đi tắm đây.”
Sau khi nói xong, Giang Tiêu Tiêu ngẫm lại mới thấy không ổn, lúc nãy trong phim nữ chính cũng tắm xong ra ngoài, nhìn thấy nam chính, sau đó…
Cận Tri Thận nhìn cô với ánh mắt thấp thoáng ý cười thản nhiên.
Giang Tiêu Tiêu khựng lại, cô hẳng giọng rồi nói: “Không còn sớm nữa, anh sắp về chưa?”
Cận Tri Thận khẽ cong môi, vừa lắc lon bia trong tay vừa cất giọng trầm khàn quyến rũ: “Uống rượu không được lái xe, đêm nay tôi sẽ ngủ trên sô pha.”
Mặt Giang Tiêu Tiêu càng đỏ hơn, mẹ kiếp, đây chẳng phải lời thoại nam chính vừa nói trong phim sao a a a a!
Vả lại, không thể lái xe nhưng có thể gọi người lái thay mà! Thế nhưng cuối cùng Giang Tiêu Tiêu cũng không nói ra, chỉ lúng túng bảo: “Vậy… tôi đi lấy chăn cho anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!