Chương 149
Cận Tri Thận đi tới cửa nhìn ông cụ đang đứng trước mặt và chào hỏi rất lễ phép: “Cháu chào ông ngoại.”
Ông cụ gật đầu đáp: “Cháu tới rồi, còn thằng nhóc Tri Dực đâu? Sao không đến?”
Cận Tri Thận khẽ mỉm cười trả lời: “Ông cũng biết là nó không ngồi im một chỗ được mà…”
Hễ rảnh rỗi là hai anh em nhà họ Cận lại đến đây trò chuyện, chơi cờ, uống trà với ông cụ, nhưng Cận Tri Thận chưa ngồi được bao lâu đã thấy chán. Dù sao thì cậu hai Cận cũng không có tí hứng thú gì với việc chơi cờ uống trà, thà ở văn phòng làm việc còn hơn.
Ông cụ cười bất đắc dĩ: “Thằng nhóc này..”
Cận Tri Thận dìu ông cụ vào nhà, sau đó lên tiếng: “Đi nào ông ngoại, chúng ta vào trong ngồi, hôm nay cháu sẽ chơi mấy ván cờ với ông.”
Ông cụ rất vui khi nghe thấy cháu trai nói vậy.
Khi vào cửa hàng Cận Tri Thận không thấy bộ đồ pha trà kia đâu, mà đó lại là đồ ông cụ yêu thích được trưng bày ở đây rất lâu rồi. Trước kia Cận Tri Dực từng nói muốn mang bộ đồ pha trà đó đi tặng khách hàng nhưng kết quả là bị ông cụ đánh cho một gậy rồi đuổi ra ngoài. Vậy thì hiện giờ bộ đồ đó đang ở đâu? Ông ngoại cất đi rồi à?
Nhân viên cửa hàng biết Cận Tri Thận đang nghi ngờ điều gì, bèn giải thích: “Thưa cậu chủ, lúc nãy có một cô gái tới đây, ông cụ thấy cô ấy thích bộ đồ pha trà kia nên tặng người ta luôn.”
Cận Tri Thận nghe được chuyện này thì rất kinh ngạc, ông ngoại tặng người khác bộ đồ pha trà kia ư? Phải biết là ông cụ mắt cao hơn đỉnh đầu, hiếm có ai hợp ý ông cụ.
“Vậy ư? Chẳng phải trước đây ông ngoại nói muốn tặng nó cho người có tâm sao, lẽ nào ông không sợ mình nhìn lầm người?”
Ông cụ bật cười: “Mặc dù ông đã về hưu nhưng vẫn chưa bị hoa mắt, ánh mắt của cô nhóc lúc nãy rất trong trẻo, không có âm mưu quỷ kế, trông có vẻ đơn thuần.”
Cận Tri Thận rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên ông cụ khen người khác như vậy.
“Kể ra thì ông thấy cô nhóc kia rất xứng đôi với cháu đấy, điều đáng quý nhất là cô bé thấy hứng thú với trà đạo. Ông đã bảo cô bé đến đây hàng ngày, không chừng cháu gặp sẽ thích ngay đấy.”
Cận Tri Thận không tiếp lời, chỉ coi như ông cụ đang kể lại chuyện cũ.
Cả nhà họ Cận lẫn nhà họ Tần bên ông ngoại đều quan tâm đến chuyện cưới xin của anh.
“Ông ngoại, cháu có người thương rồi, ông không cần bận lòng nữa đâu.”
Hai ông cháu lên tầng trên, ông cụ vừa đi vừa nói: “Ông nghe Mộ Lan nhắc tới rồi, cháu có người thương là chuyện tốt, nhưng hình như nhân phẩm của đối phương không tốt.”
Tần Mộ Lan là mẹ của Cận Tri Thận.
Mặc dù Tần Mộ Lan đã nói là sẽ mặc kệ chuyện của Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu, nhưng vẫn không kìm được phàn nàn với ông cụ, mong ông cụ khuyên bảo Cận Tri Thận.
Vì thế nên ông cụ cũng biết sơ sơ chuyện giữa Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu, dù sao con gái mình cũng bảo nhân phẩm đằng gái có vấn đề nên ông cụ vẫn lo Cận Tri Thận nhìn lầm người.
Cận Tri Thận im lặng, ông cụ lại nói tiếp: “Tri Thận à, tương lai của nhà họ Cận và nhà họ Tần đều do cháu và Tri Dực kế thừa, mà cháu lại là con trưởng nhà họ Cận. Chưa xét đến năng lực, ít nhất là bà chủ nhà họ Cận phải có nhân phẩm tốt.
Cận Tri Thận không biết phải làm sao: “Cô ấy rất tốt, chẳng qua mẹ cháu hiểu lầm cô ấy mà thôi. Vả lại cậu cũng có con rồi, đâu tới lượt cháu.”
“Cháu cũng là cháu trai của ông, Tri Dực cũng là cháu trai của ông, cả hai đứa đều có phần. Nhà họ Tần nhiều đời trung liệt, cống hiến hết mình trong quân đội. Cháu và Tri Dực theo đuổi nghiệp kinh doanh, sau này anh họ cháu phải nhờ hai đứa hỗ trợ.”
“Cháu biết rồi, ông ngoại.”
Ông cụ Tần gật đầu, bắt đầu xếp bàn cờ rồi lại nhắc đến chuyện liên quan đến Giang Tiêu Tiêu.
“Tri Thận à, không phải ba mẹ cháu muốn can thiệp vào chuyện cưới xin của cháu, hai đứa nó chỉ mong cháu tìm được một người vợ tốt mà thôi. Ông ngoại cũng hy vọng như vậy, kết hôn là chuyện quan trọng cả đời, cháu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.”
Nói đến đây, ông cụ Tần lại bất giác nghĩ tới cô gái vừa nãy, định bụng ghép đôi cho hai người.
“Hay là ngày mai cháu đến đây gặp cô nhóc ấy nhé, biết đầu cháu sẽ thích con bé cũng không chừng!”
Cận Tri Thận tỏ vẻ bất lực, anh mím môi đáp: “Ông ơi, ông đừng nhọc lòng nữa, cả đời này ngoài cô ấy ra cháu sẽ không lấy ai khác.”
Anh đã phải lòng Giang Tiêu Tiêu rồi, không thể thích người nào khác.
Đây là lần đầu tiên ông cụ Tần thấy Cận Tri Thận một lòng một dạ với một người như vậy, cuối cùng ông chỉ biết thở dài, không khuyên nhủ nữa.
“Nếu cháu thật lòng thích người ta thì ông ngoại không ngăn cản, chỉ mong sau này cháu hạnh phúc là vui rồi.”
Cận Tri Thận gật đầu. Trong lúc hai ông cháu trò chuyện anh cũng đã xếp bàn cờ xong, sau đó anh không tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Ông Tần cũng hăng hái đánh cờ, không nhắc đến Giang Tiêu Tiêu nữa.
Khi ấy cả hai ông cháu đều không ngờ rằng cô gái mà ông cụ nhắc đến chính là Giang Tiêu Tiêu, mà người Cận Tri Thận thích chính là người ông cụ vừa gặp.
Về phần Giang Tiêu Tiêu, sau khi có được bộ đồ pha trà cô về nhà luôn.
Hôm sau cô hẹn gặp Diệp Giản Dương bàn bạc kế hoạch, điểm hẹn vẫn là quán trà kia. Sẵn tiện Giang Tiêu Tiêu mang theo bộ đồ pha trà luôn.
Diệp Giản Dương là người biết nhìn mặt hàng, vừa liếc mắt đã nhận ra bộ đồ pha trà này không tầm thường, anh ta rất thích.
“Cô Giang thật có lòng, tôi rất thích bộ đồ pha trà này.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Tổng giám đốc Diệp thích là tốt rồi.”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu đưa bản kế hoạch cho Diệp Giản Dương.
“Tổng giám đốc Diệp, đây là bản kế hoạch, anh xem có chỗ nào chưa hài lòng hay không?”
Diệp Giản Dương mở tài liệu ra, sau khi đọc xong ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ khen ngợi. Mới qua một ngày ngắn ngủi mà Giang Tiêu Tiêu đã đưa ra một bản kế hoạch tuyệt vời.
Quả nhiên cô gái này rất giỏi.
Bản kế hoạch được thông qua, Diệp Giản Dương cũng tuân thủ lời hứa ban đầu, dứt khoát ký hợp đồng với Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu giành được hạng mục một cách suôn sẻ, khóe môi khẽ cong lên.
“Tổng giám đốc Diệp, hợp tác vui vẻ!”
“Ừm, hợp tác vui vẻ!”
Chuyện công việc đã bàn bạc xong xuôi, Giang Tiêu Tiêu lại trò chuyện với người mê trà là Diệp Giản Dương một lát, sau đó về công ty.
Sau khi về tới công ty, Giang Tiêu Tiêu báo cáo với Tô San việc hạng mục đã hoàn thành.
“Tiêu Tiêu giỏi quá, tôi biết ngay là cô sẽ làm được mà! Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô giành về một hạng mục, quá đỉnh luôn!”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Cảm ơn Giám đốc.”
Tiếp đó cô lại hàn huyên với Tô San một lúc rồi quay về làm việc khác. Tới giờ tan làm, Giang Tiêu Tiêu đi tới tiệm bán đồ cổ kia như đã hẹn.
Nhân viên cửa hàng rất ngạc nhiên khi thấy Giang Tiêu Tiêu tới: “Cô gái à, cô tới thật à, tôi còn tưởng cô mang bộ đồ pha trà đi rồi sẽ không đến nữa cơ!”
“Sao có thể chứ.” Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!