Lọc Truyện

Bé Cưng Tinh Quái MaMi Của Tui Tự Tui Sẽ Giành Full

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 169

Cận Tri Thận dẫn Giang Tiêu Tiêu ra ngoài khách sạn rồi đi thắng đến sân bay.

Trong cả quá trình Giang Tiêu Tiêu đều ở trạng thái sững sờ, cô tưởng Cận Tri Thận sẽ đưa cô đến một điểm du lịch nào đó ở New York hoặc là đi dạo trên phố mà thôi, nhưng cô không ngờ bọn họ lại đi đến sân bay.

“Chúng ta đang đi đâu?” Giang Tiêu Tiêu hỏi với vẻ khó hiểu.

Về nước ư? Không thể nào!

Cận Tri Thận mỉm cười nhìn gương mặt đầy nghi ngờ của Giang Tiêu Tiêu.

“Sao nào? Em sợ tôi mang em đi bán nữa à?”

“Không phải thế.” Giang Tiêu Tiêu lắc đầu cười, sau đó cô theo Cận Tri Thận lên máy bay.

Đây là máy bay tư nhân của Cận Tri Thận, ngoại trừ nhân viên ở trên đây chỉ có hai người bọn họ.

Cận Tri Thận bảo người ta chuẩn bị một chút thức ăn, bởi vì trong bữa tối Lục Tranh đột ngột tỏ tình nên Giang Tiêu Tiêu chưa ăn được bao nhiêu, thế nên lúc này cô cũng thấy hơi đói.

Vừa ăn Giang Tiêu Tiêu vừa hỏi: “Rốt cuộc chúng ta sắp đi đâu?”

“Bí mật” Cận Tri Thận nói.

Giang Tiêu Tiêu thấy anh ra vẻ thần bí như thế thì càng tò mò hơn, những cuối cùng cô cũng không hỏi nữa.

Sau khi ăn xong, Cận Tri Thận nói: “Một lúc nữa mới đến nơi, em đi nghỉ trước đi.”

“Ừm.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, vốn dĩ cô không định ngủ nhưng có lẽ vì quá nhàm chán nên cô tựa vào ghế và bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rồi, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Khoang máy bay trở nên vô cùng yên tĩnh, Cận Tri Thận nhìn gương mặt ngủ say của cô gái bên cạnh mình, ánh mắt anh bất giác trở nên dịu dàng hơn.

Cận Tri Thận giơ tay đỡ đầu Giang Tiêu Tiêu tựa lên vai mình, dường như cảm thấy thoải mái và yên tâm nên Giang Tiêu Tiêu hơi động đậy rồi mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Đến khi Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh, hiện tại đã là buổi sáng, hai người bọn họ đi đến một hòn đảo nhỏ.

Trên đảo có một tòa kiến trúc tráng lệ xây dọc theo thế núi, mang lại một cảm giác rời xa thế gian.

Bước chân lên đảo, Gia g Tiêu Tiêu có cảm giác lạ thường, cảnh vật xung quanh trông rất tự nhiên, rất đẹp, ở đây còn có bãi biển riêng, tổng thể mà nói hòn đảo này vô cùng xinh đẹp.

Sau khi ngắm nhìn đơn giản, Giang Tiêu Tiêu hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Cận Tri Thận, chẳng lẽ đây là đảo tư nhân của anh à?”

Cận Tri Thận gật đầu: “Ừ, lần này thừa dịp ra nước ngoài, dẫn em đi nghỉ mát.”

Hòn đảo này đúng là đảo tư nhân của Cận Tri Thận, anh mua nó từ mấy năm trước, kiến trúc trên đảo đều là tự tay anh thiết kế.

Khi nào rảnh rỗi anh sẽ đến đây nghỉ ngơi, giải sầu, ngoài người nhà ra, Giang Tiêu Tiêu là người đầu tiên anh dẫn đến nơi này.

Gang Tiêu Tiêu lại quan sát khung cảnh quanh đây, lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc giàu nứt đố đổ vách là thế nào! Đây mới là đi nghỉ thật sự! Đúng là quá xa xỉ.

Cận Tri Thận dẫn Giang Tiêu Tiêu đi dạo khắp nơi, nhìn hết một lượt Giang Tiêu Tiêu mới phát hiện hòn đảo này xa hoa hơn cô tưởng tượng nhiều lắm.

Đi dạo xong, Cận Tri Thận lại lái ca nô đưa Giang Tiêu Tiêu đi hóng gió.

Mặt biển mênh mông, gió biển phả vào mặt, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy toàn thân khoan khoái vô cùng, trước khi đến đây có có rất nhiều chuyện phiền não, nhưng giờ đều bị quảng hết sang một bên.

Cận Tri Thận đưa cô đi nghỉ thì tại sao không nhân lúc có hai ngày nghỉ mà vui chơi cho đã? Không cần suy nghĩ những chuyện không vui kia nữa.

Hai người bọn họ ở ngoài chơi một lát, đến buổi trưa trở về đã có sẵn bữa trưa được đầu bếp dày công chuẩn bị.

Mấy ngày nay do không hợp với hoàn cảnh sinh sống ở nước ngoài nên Giang Tiêu Tiêu cũng không ăn được nhiều, thế nên phải nói là bữa cơm này cô ăn rất sung sướng.

Cận Tri Thận ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho Giang Tiêu Tiêu, thỉnh thoảng lại đưa giấy ăn cho cô, người giúp việc xung quanh nhìn thấy cảnh ấy thì trợn mắt há mồm.

Đây là lần đầu tiên trong những năm qua bọn họ nhìn thấy cậu cả đưa phụ nữ đến đây, quan trọng hơn là cậu cả luôn luôn lạnh lùng lại còn đích thân phục vụ người này.

Ngay lập tức mọi người nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt hâm mộ, rốt cuộc người phụ nữ này là thần thánh phương nào!

Buổi chiều, Giang Tiêu Tiêu đi chân trần nghịch nước trên bờ cát, còn Cận Tri Thận chậm rãi đi sau cô.

Ánh nắng phủ lên cơ thể hai người, lúc này bọn họ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Giang Tiêu Tiêu bỗng muốn nô đùa, cô vốc nước hắt lên người Cận Tri Thận và nở nụ cười nghịch ngợm.

Cận Tri Thận nhướng mày, hiếm khi anh được thấy một mặt trẻ con của cô.

Giang Tiêu Tiêu đoán người đàn ông này sẽ không xuống nước, thế nên cô còn dùng ánh mắt khiêu khích đối phương. Nào ngờ Cận Tri Thận xắn tay áo và ống quần lên một cách tao nhã, trông như đang chuẩn bị chơi đùa với cô.

Thấy vậy, Giang Tiêu Tiêu trợn tròn mắt nhìn anh và nói: “Không phải chứ Cận Tri Thận, tại sao anh không giống như trong truyền thuyết gì hết vậy? Anh phải lạnh lùng xa cách cơ mà?”

Vị chủ tịch lạnh lùng xa cách này bây giờ lại muốn xuống nghịch nước? Quan trọng hơn là bởi vì anh muốn trả thù cô.

Cận Tri Thận mỉm cười: “Là con người kiểu gì cũng phải có một mặt khác, mà mặt này anh chỉ bày ra khi ở bên em.”

Vừa nói anh vừa từ từ ép sát Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy nguy hiểm bèn lùi về sau theo bản năng, kết quả bước hụt chân khiến cô ngã xuống, đúng lúc một đợt sóng lớn ập đến cuốn cô vào trong nước.

Vẻ mặt Cận Tri Thận thay đổi ngay lập tức, anh bất chấp tát cả nhảy ngay xuống nước.

Nước ngập chưa đến đỉnh đầu, Giang Tiêu Tiêu bị sặc vài ngụm nước, cơ thể trôi nổi trong nước, cô giãy giụa, sau đó… bị chuột rút.

Vừa rồi chỉ nghịch nước trên bờ cát nên cũng không khởi động làm nóng người trước, ai dè sẽ xảy ra chuyện như thế này.

May sao nước ở chỗ bãi biển cũng không sâu, Cận Tri Thận tìm được Giang Tiêu Tiêu và giữ eo cô, sau đó trực tiếp hô hấp nhân tạo cho cô ở đây luôn, cô ho hết nước sặc vào phổi ra rồi thì anh mới đưa cô lên bờ.

Vừa lên bờ, có lẽ bất giác nhớ lại cảm giác gần kề cái chết trong lần ở trên du thuyền, Giang Tiêu Tiêu run lẩy bẩy, Cận Tri Thận vội vàng lấy khăn lông bao bọc cơ thể ướt đẫm của cô rồi ôm cô về biệt thự.

Về đến biệt thự, Cận Tri Thận lập tức bảo người giúp việc đi nấu canh gừng và lấy nước nóng đến.

Giang Tiêu Tiêu đã tỉnh lại, cô bất giác nhớ lại vẻ lo lắng của Cận Tri Thận ban nãy, cô ngồi trên ghế số pha kéo khăn lông và nói: “Tôi không sao, anh không cần lo lắng như vậy.”

Cô rủ mắt, cảm thấy thật xấu hổ, đang yên đang lành sao tự dưng lại ngã xuống chứ, không những bị ngã mà còn bị chuột ruột, đúng là xấu hổ hết chỗ nói!

Cận Tri Thận không nói gì, anh bảo Giang Tiêu Tiêu mau mau đi tắm.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT