Chương 185
Cận Tri Thận hẹn gặp khách hàng, vừa vào cửa là đi thẳng về phía bàn đã đặt trước. Anh không nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, nhưng trợ lý của anh lại tinh mắt trông thấy cô.
“Chủ tịch, người kia là cô Giang đúng không?”
Cận Tri Thận nhìn theo thì trông thấy bóng dáng quen thuộc kia. Thế rồi anh sững ra vì không chỉ có Giang Tiêu Tiêu mà còn có một người đàn ông ngồi phía đối diện vừa nói vừa cười với cô, không biết là đang bàn chuyện gì.
Cận Tri Thận nhíu mày, hỏi bằng giọng cuốn hút: “Đó là ai?”
Người trợ lý mông lung: “ Chủ tịch, tôi có cần qua đó hỏi thăm không?”
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Cận Tri Thận gật đầu đồng ý.
Trợ lý vừa đi thì đối tác Cận Tri Thận muốn hẹn gặp cũng tới. Trong lúc hai người ăn cơm, chốc chốc Cận Tri Thận lại nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu. Bởi vì biết cô gái ngồi cạnh Giang Tiêu Tiêu là trợ lý của cô nên anh tưởng cô đi gặp khách hàng
Nhưng mà nghĩ kỹ thì vết thương của cô ấy mới khỏi, Tô San không thể nào giao việc cho cô ngay được! Cận Tri Thận sinh lòng nghi ngờ. Một lát sau, trợ lý quay lại với vẻ mặt khó tin.
Cận Tri Thận cắt ngang cuộc nói chuyện mà hỏi trợ lý: “Có chuyện gì?”
Khách hàng cũng không dám lên tiếng, dù sao người ngồi trước mặt cũng là Cận Tri Thận, anh ta nào dám tỏ thái độ không hài lòng.
Trợ lý do dự không biết có nên nói với Chủ tịch của mình không. Cận Tri Thận liếc cậu ta, lạnh lùng ra lệnh: “Nói mau!”
Giọng điệu mất kiên nhẫn của anh khiến trợ lý sợ hãi, anh ta vội nói: “Thưa Chủ tịch, cô Giang đi xem mắt.”
Nhất thời Cận Tri Thận còn tưởng mình nghe nhầm. Xem mắt ư?
“Cô ấy xem mắt hay trợ lý của cô ấy xem mắt?” Cận Tri Thận thầm nghĩ có lẽ cô đi xem mắt cùng với trợ lý.
“Là cô Giang.” Trợ lý căng thắng trả lời.
Anh ta cũng rất tuyệt vọng mà! Đi nghe ngóng thế nào lại hay tin Giang Tiêu Tiêu muốn xem mắt. Cô Giang à, Chủ tịch của chúng tôi đã làm gì có lỗi với cô mà cô phải đi xem mắt vậy?
Cái chính là cô xem mắt thì xem, cớ sao lại chọn trúng nhà hàng này để rồi Chủ tịch của tôi bắt gặp, bây giờ Chủ tịch biết rồi… Trợ lý hối hận vì mình đã lanh mồm lanh miệng, sao tự dưng lại gợi ý đi nghe ngóng xem cô Giang đến đây làm gì cơ chứ.
Nghe trợ lý nói xong, sắc mặt Cận Tri Thận lập tức tối sầm trong nháy mắt. Anh híp mắt nhớ lại, sáng nay Giang Tiêu Tiêu nói cô có việc bận, bận đi xem mắt hả?
Trợ lý sợ hãi nhìn vẻ mặt của Cận Tri Thận, anh ta có cảm giác Chủ tịch của mình muốn qua đó đánh cho người đàn ông kia một trận.
Ngay cả khách hàng cũng cảm thấy bất thường. Anh ta thắc mắc có chuyện gì xảy ra, ai muốn xem mắt? Đương nhiên dù có thắc mắc anh ta cũng không dám hỏi vì lúc này Cận Tri Thận trông rất đáng sợ.
Giang Tiêu Tiêu đang cúi đầu dùng bữa thì lời mờ cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm sau gáy mình làm cô ớn lạnh. Bởi vậy cô quay lại nhìn, nhưng vì cách đến mấy chiếc bàn nên cô cũng không nhìn thấy gì.
Là ảo giác của cô ư? Sao cô cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm nhỉ? Giang Tiêu Tiêu bất giác nhíu mày.
Lúc này cô không ngờ Cận Tri Thận cũng đang đây và biết chuyện cô đi xem mắt. Duyên phận giữa hai người kỳ lạ như vậy đó!
Dường như Vệ Kình Phong cũng cảm thấy Giang Tiêu Tiêu hơi là lạ, bèn ần cần hỏi han: “Cô bị sao thế?”
“Tôi không sao.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu.
Ba người ăn xong, khi phục vụ tính tiền Giang Tiêu Tiêu muốn mình thanh toán hết hoặc chia A-A, dù sao cũng là lần đầu gặp gỡ.
Vệ Kình Phong bật cười: “Sao lại để con gái trả tiền được. Thế này đi, nếu cô Giang thấy ngại thì lần sau cô mời, cơ hội này nhường cho tôi nhé!”
Thấy vậy Giang Tiêu Tiêu càng có thiện cảm với người đàn ông này hơn. Anh ta thật sự rất ga lăng, cô cũng không cố đòi thanh toán nữa. Sau đó hai người trao đổi wechat rồi cả ba cùng ra khỏi nhà hàng.
“Tôi đưa các cô về nhé?” Vệ Kình Phong nói.
“Không cần đâu, nhà tôi gần đây, cảm ơn anh Vệ.” Giang Tiêu Tiêu từ chối khéo, vì hai người vẫn chưa thân thiết, làm sao cô dám mặt dày mày dạn phiền Vệ Kình Phong đưa về.
“Ok, lần sau gặp lại.”
“Vâng.”
Giang Tiêu Tiêu khẽ gật đầu rồi rời đi cùng Từ Na.
Trên đường về, Từ Na hỏi cô: “Chị Tiêu Tiêu, chị may thật đấy, đi xem mắt mà cũng có thể gặp được người tốt như vậy, Vệ Kình Phong cũng ổn đấy.”
Nếu so sánh với đối tượng xem mắt đầu tiên thì anh ta xuất sắc hơn cả trăm lần.
Giang Tiêu Tiêu cũng cảm thấy anh chàng Vệ Kình Phong này rất tốt, nhưng lúc này lại hơi hối hận.
Cũng chính vì đối phương rất tốt nên cô mới thấy hối hận bất an vì mình tìm lá chắn, có mục đích riêng, cho nên cô thấy rất có lỗi với đối phương.
Giang Tiêu Tiêu không khỏi tự trách bản thân, có rất nhiều cách để trốn tránh Cận Tri Thận mà! Sao lại nghĩ ra cái cách ngớ ngẩn này chứ!
Haiz… mà thôi vậy, cứ thuận theo tự nhiên đi!
Lúc này, Từ Na đi đằng trước lại tiếp tục nói: “Nhưng mà chị Tiêu Tiêu này, anh chàng Vệ Kình Phong này cũng ổn nhưng Chủ tịch Cận vẫn tốt hơn nhiều! Chủ tịch Cận đối xử với chị tốt như vậy, đến cả em cũng nhận ra là anh ấy thích chị. Với cả, thật ra chị cũng thích Chủ tịch Cận đúng không… Chị Tiêu Tiêu, Vệ Kình Phong tốt thật đấy, nhưng biết đâu anh ta đi xem mắt còn có mục đích khác thì sao? Chúng ta không hiểu rõ về anh ta mà, em thấy chị vẫn nên cân nhắc giữa Chủ tịch Cận hay là Tổng giám đốc Lục đi!”
Tuy Từ Na không tiếp xúc nhiều với hai người này nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy Giang Tiêu Tiêu thích Cận Tri Thận. Nếu không phải vậy thì tại sao khi ở nước ngoài chị ấy lại ra ngoài cùng Cận Tri Thận vào buổi tối? Cả hôm ở bệnh viện nữa, khi nhìn thấy Cận Tri Thận chị ấy đã rất vui mừng.
Những biểu hiện này chỉ dành cho người mình thích mà thôi.
Hai người họ đều có tình cảm với đối phương, nếu không thể ở bên nhau thì Từ Na cũng thấy tiếc.
“Nhưng đâu phải cứ thích nhau là được ở bên nhau đâu!” Giang Tiêu Tiêu thở dài.
Từ Na không hiểu: “Tại sao ạ? Chị thích Chủ tịch Cận, Chủ tịch Cận cũng thích chị, chẳng qua thân phận của hai người có cách biệt hơi lớn, nhưng điều đó không thể trở thành lý do ngăn cản hai người đến với nhau!”
“Từ Na, có những chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Giang Tiêu Tiêu cười hờ hững, nụ cười ẩn chứa sự bất lực. Nếu như giữa hai người họ chỉ có khoảng cách thân phận thì tốt rồi, nhưng chuyện xảy ra sau năm trước… không thể xóa sạch được.
Từ Na hiểu Giang Tiêu Tiêu có nỗi khổ không thể giãi bày nên cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ thở dài.