Chương 223
Nghe bà nói vậy, rõ ràng là Tô Uyển Ương hơi do dự Bà Cận thấy vậy thì nói ngay: “Thật thế à?”
Tô Uyển Ương cười gượng, nói rất uyển chuyển: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là trước giờ cô Giang rất thân thiết với Tri Thận nhưng gần đây đã xảy ra chút chuyện chọc giận anh ấy..”
“Cháu nghĩ có thể là do cuộc sống trước đây của Giang Tiêu Tiêu quá cơ cực, mẹ thì ốm nặng, bố lại không quan tâm chăm sóc, vì để báo hiếu nên cô ấy bất đắc dĩ phải làm một số chuyện, âu cũng là hợp tình hợp lý. Càng khỏi nói đến chuyện cô ấy được Tri Thận yêu thích”
Bà Cận nhìn cô ta với ánh mät nghỉ ngờ: “Rốt cuộc là chuyện gi, cháu nói đi, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của Tri Thận, cô không thế mặc kệ được”
Tô Uyển Ương can môi, do dự mãi mới gật đầu rồi nhập ngừng giải thích: “Chuyện là thế này, mấy ngày trước có một người đàn ông tới tìm Giang Tiêu Tiêu, tự xưng là người đàn ông trước kia của Giang Tiêu Tiêu, chính là kiểu… đã từng có quan hệ…”
“Cái gì?” Bà Cận sâm mặt: “Cô ta không còn trong trăng?”
Tô Uyển Ương gật đầu: “Hơn nữa, người đàn ông đó còn dân theo một đứa bé tâm năm, sáu tuổi..”
Khi biết Giang Tiêu Tiêu còn quá quảt hơn cả tưởng tượng của mình, bà Cận không nén được giận nhưng vân cố kìm chế tâm trạng để hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi.
“Lẽ nào… Giang Tiêu Tiêu còn có con với người đàn ông khác?”
Tô Uyển Ương úp mở: “Dạ… hình như không phải thế đâu ạ, chuyện này rất phức tạp, cháu cũng không rõ lãm”
Câu nói này của cô ta rất có hiệu quả đánh lừa người khác, chảng mấy chốc bà Cận đã bị cô ta dät mũi, cau mày nói: “Nếu là như vậy thì cô phải ngăn cản cô ta và Tri Thận ở bên nhau bảng bất cứ giá nào”
“.. Như vậy cũng tốt, hai đứa nó vân chưa ấn định gì, Tri Thận cũng không đến mức bị người ta lừa”
Tô Uyển Ương chưa từng thấy bà Cận nổi giận như vậy. Cô ta mừng thầm, vội vờ vịt khuyên giải: “Thôi cô ạ, cô cháu mình không nói chuyện này nữa kẻo ảnh hưởng tới tâm trạng. Tri Thận rất nhiều áp lực, ngày nào cũng vất vả, chúng ta nên hiểu cho hoàn cảnh của anh ấy”
Sự săn sóc của Tô Uyển Ương như làn gió xuân thổi vào lòng bà Cận, ánh mắt bà dịu dần.
“Haiz, chỉ có cháu Uyển Ương là hiểu chuyện, nếu cháu kết hôn với nó từ sớm thì nó đã có một người trí kỷ ở bên cạnh rồi”
Tô Uyển Ương nghe vậy thì vui như mở cờ trong bụng, vội đáp lời: “Cháu cũng muốn ở bên Tri Thận! Chỉ có điều, hình như anh ấy không muốn cho cháu cơ hội này…”
Tô Uyển Ương cảm thấy lòng cay đăng.
Bà Cận vô cùng đau lòng khi thấy cô ta khổ sở như vậy.
“Uyển Ương à, cháu yên tâm, cô chỉ nhận mình cháu làm cháu dâu thôi, có đang đợi cháu sinh cháu trai cho cô bế đây!”
Bà vỏ nhẹ lên tay Tô Uyển Ương, ánh mắt ngập tràn mong đợi.
Tô Uyển Ương đỏ mặt thẹn thùng: “Cô nói gì vậy? Bọn cháu… chuyện này vân còn sớm mài”
Nói thì nói vậy chứ Tô Uyển Ương đang thâm đắc ý.
Giờ cô ta muốn xem xem Giang Tiêu Tiêu giải quyết chuyện này như thế nào.
Cho dù bây giờ Tri Thận có bỏ cưới cô ta vào nhà họ Cận thì cuộc sống sau này của cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì.
Sau khi đạt được mục đích, Tô Uyển Ương lễ phép chào hỏi rồi ra về.
Mà lúc này, Giang Tiêu Tiêu đang ngồi ở ghế lái phụ trên xe của Cận Tri Thận.
“Anh muốn đưa em đi đâu vậy?”
Xe càng chạy càng xa, cảnh vạt cũng ngày càng xa lạ khiến Giang Tiêu Tiêu bồn chồn.
Cận Tri Thận tập trung lái xe, chỉ nhếch môi cười nhẹ: “Đến nơi em sẽ biết”
“Đương nhiên là đến nhà mới của cô rồi, ba con chuẩn bị riêng cho cô đấy nhé!”
Tiểu Bảo đang ngồi trên ghế an toàn phía sau vui vẻ nhìn sườn mặt Giang Tiêu Tiêu, nôn nóng báo cho cô tin tốt này.
Vốn dĩ Giang Tiêu Tiêu đã quen với việc ba người ở bên nhau, nhưng không biết tại sao khi nghe Tiểu Bảo nói vậy cô lại đỏ mặt “Vậy sao? Thế thì cô phải xem xét thật kĩ mới được”
Điểm đến là một khu chung cư đơn cao cấp Sau khi Cận Tri Thận đỗ xe, ba người xách túi lớn túi nhỏ đô đạc của Giang Tiêu Tiêu vào thang máy.
Tâng ba mươi hai.
Cận Tri Thận đặt đồ đạc trong tay xuống đất, lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Giang Tiêu Tiêu.
“Em mở đi”
Sự mong chờ hiện rõ trên gương mặt Giang Tiêu Tiêu Tiểu Bảo cất giọng non nớt thúc giục: “Cô mau mở cửa đi, nhất định cô sẽ thích!”
Giang Tiêu Tiêu tra chìa khóa vào ổ rồi đẩy cửa ra, tức thì ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.
Hình ảnh đầu tiên lọt vào tâm mát cô là một ô cửa sổ sát đất màu xanh lá tươi mát đáng yêu, ngoài ra còn có những vật dụng gia đình đơn giản. Cả căn phòng không bày biện nhiều đồ lắm nhưng rất hợp ý Giang Tiêu Tiêu.
Môi một đồ vật hay cách bài trí của căn phòng đều mang phong cách giản lược Bắc Âu mà cô yêu thích, trang nhã mà không mất đi cảm giác ấm áp thoải mái.
Giang Tiêu Tiêu đi vào trong, cô vuốt ve những đồ gia dụng tinh xảo. Tất cả giống như một giấc mơ vậy.
Chăc chăn là căn phòng đẹp thế này có giá thuê rất cao, hơn nữa nó còn tốt hơn chỗ lần trước.
Sau khi Tiểu Bảo phụ ba mang hết đồ đạc của Giang Tiêu Tiêu vào phòng, thấy cô thích căn phòng mới bé bèn giơ ngón cái like cho ba mình.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, bên này còn một phòng nữa này, chúng ta vào xem đi!”
Tiểu Bảo chạy lên phía trước, kéo tay Giang Tiêu Tiêu dát cô vào phòng ngủ.
Tuy răng thường này bé đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng chỉ cần được ở bên Giang Tiêu Tiêu thì bất cứ nơi nào cũng có thể trở thành khu vui chơi của bé.
Giang Tiêu Tiêu đi cùng bé. Cô nhìn quanh thì thấy phòng ngủ có cùng phong cách trang trí với phòng khách, gam màu chủ đạo là màu xám nhạt mang lại cảm giác rất thoải mái.
“Cô ơi, sau này con sẽ thường xuyên tới thăm cô, hai chúng ta cùng năm trên chiếc giường lớn này có được không?”
Tiểu Bảo leo lên giường, đôi mất to chớp chớp nhìn Giang Tiêu Tiêu đầy mong đợi.
Giang Tiêu Tiêu cười hiểu ý: “Đương nhiên là được rồi, cô thích Tiểu Bảo nhất mài!”
Tiểu Bảo vui mừng chạy tới hôn chụt Giang Tiêu Tiêu, sau đó lại sang phòng dành cho khách bên cạnh.
Vừa vào phòng Giang Tiêu Tiêu đã nhìn thấy tấm ga giường trông quen quen.
Nhìn kĩ thì thấy hình như nó giống hệt ga giường ở nhà Cận Tri Thận.
“Em thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!