Chương 228
Dường như nụ hôn đêm khuya dễ dàng khiến người ta mê muội đâm say.
Khi Giang Tiêu Tiêu nhận ra mình bị Cận Tri Thận đè dưới thân mình, cô tức khác tỉnh táo lại.
Cô giơ tay đặt lên lông ngực rắn chắc kia toan đẩy anh ra.
Cận Tri Thận đứng dậy với vẻ chưa thỏa mãn, anh nhìn Giang Tiêu Tiêu chăm chú bảng ánh mát chứa chan tình cảm, rồi nói một cách ẩn nhân và khảc chế: “Em đi ngủ đị”
Nói rôi anh đẩy cửa đi ra ngoài, Giang Tiêu Tiêu nghe được tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra rồi đóng lại Nhà họ Tô.
Tô Uyển Ương đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhãn của bạn thân, tức khắc tức giận đến nôi đập phá đồ đạc trong phòng.
Ánh mắt cô ta cực kỳ hung ác, Tân Mộ Lan làm sao thế này, lúc trước luôn miệng nói cô ta là con dâu mà mình hài lòng nhất, vậy mà bây giờ lại thay đổi Nếu không nhờ bạn thân báo tin thì cô ta vân không biết bà Cạn lại lôi kéo người phụ nữ khác đi giới thiệu cho Cận Tri Thận.
Động tĩnh trong phòng làm bà Tô cuống cuồng chạy đến Bà Tô cau mày, hỏi: “Con làm gì thế?”
“Còn không phải tại bác Tô, trước mặt con một kiểu sau lưng lại một kiểu khác, đúng là đáng ghét”
Bà Tô nghe Tô Uyến Ương nói rõ ràng mọi chuyện thì cũng tức giận.
Bà ta im lặng suy nghĩ một lúc rồi khuyên nhủ: “Con khoan hãy nóng vi, đi thăm dò ý tứ của bác con rồi tính sau”
Tô Uyển Ương trăn trọc khó ngủ, nếu không phải bây giờ quá muộn rồi thì cô ta chỉ muốn phi ngay sang nhà họ Cận.
Ngày hôm sau, Tô Uyển Ương đi làm luôn mất tập trung, mãi mới đợi được đến lúc tan tâm, cô ta lập tức mang qua sang nhà chính của nhọ Cận.
Tân Mộ Lan vừa thấy Tô Uyển Ương đến thì nở nụ cười Tô Uyển Ương chìa món quà ra trước mặt bà: “Ói bác, hôm nay bác lại xinh đẹp hơn rồi”
Tân Mộ Lan nghe thế thi vui vẻ lãm, niềm nở cầm tay Tô Uyển Ương: “Lần sau cháu đến không cần khách sáo thế đâu”
Hai người bọn họ trò chuyện vài câu, Tô Uyển Ương nhân cơ hội hỏi: “Bác à, cháu nghe nói bác dân ai đó đi giới thiếu cho Tri Thận phải không ạ?”
Tân Mộ Lan cũng không bất ngờ khi cô ta nghe được tin tức nhanh như vậy: “Bác cũng hao tâm tổn trí lắm”
Thế là có ý gì? Tô Uyển Ương nhìn bà “Giang Tiêu Tiêu và Tri Thận thân mật như thế rồi, dù sao bác cũng phải tìm chút việc đời sự chú ý của nó đi”
Tân Mộ Lan vừa nói thế là Tô Uyển Ương hiểu ngay.
Việc này tức là Cạn Tri Thận vừa phải dành nhiều thời gian gặp gỡ các thiên kim tiểu thư lại vừa phải ứng phó bà Cận, thế là không thể đồn hết mọi sự chú ý cho Giang Tiêu Tiêu nữa.
Tân Mộ Lan thấy Tô Uyển Ương cũng nghĩ đến giống như mình, ánh mắt bà thay đổi, nói: “Cháu nghĩ mà xem, nói không chừng đến lúc đó Tri Thận sẽ chọn một người thích hợp trong số đó”
Bà nhìn Tô Uyển Ương với vẻ khảng định: “Hai con cũng coi như là bạn thuở nhỏ, đương nhiên Tri Thận sẽ chọn con rồi.
Tô Uyển Ương bị vài ba câu của Tân Mộ.
Lan dỗ dành đến mức lửa giận tiêu tan “Cháu ấy, trước nay đều là ứng cử viên làm con dâu nhà họ Cận mà bác vừa ý nhất”
Bà lại nói thêm một lần, thế là sự lo lãng và căm ghét trong lòng Tô Uyển Ương biến mất hoàn toàn.
Tô Uyển Ương đứng dạy định đi về thì Tân Mộ Lan lại than thở: “Bác lo nghĩ nhiều như vậy cũng chí vì hạnh phúc của Tri Thận thôi”
Cô ta lập tức cảm khái: “Rồi Tri Thận sẽ thông cảm cho nồi bận lòng của bác thôi ạ: Tân Mô Lan tự mình tiên cô ta về.
Đến khi về nhà họ Tô, vừa ngồi xuống chưa được bao lau, Tỏ Uyển Ương suy nghĩ lại một cách cần thận và càng lúc càng cảm thấy việc này chẳng đáng tin chút nào.
Tân Mộ Lan làm như thế là đang chôn xuống một mối họa ngâm.
Lỡ như Cận Tri Thận chọn bừa một người trong số đám phụ nữ mới quen kia thật thì sao?
Ánh mắt Tô Uyển Ương trở nên hung ác, nôi căm giận bông dâng lên trong lòng cô ta.
Không, cô ta phải suy nghĩ cách khác, tuyệt đối không thể để đến cuối cùng cô ta lại không được gì.
Tô Uyển Ương nghĩ mình yêu Cận Tri Thận ta thiết, vậy nhưng trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có mình Giang Tiêu Tiêu. Nôi oán hận khó có thể xoa dịu không dãn được mà dâng lên trong lòng cô ta.
Tại vì sao!
Gô ta bị làm lơ, bị bỏ lại hết lần này đến lần khác, thậm chí trong lần ra nước ngoài kia còn bị gạt sang một bên một cách phũ phàng.
Trong cơn giận dữ đang ngùn ngụt, một ý nghĩ đáng sợ bồng hiện lên trong đầu.
Nếu đã không ăn được thì cô ta thà đạp đồ.
Đúng, cô ta phải hủy diệt Cận Tri Thận, cô †a muốn anh thân bại danh liệt Những điêu đó vẫn chưa đủ, cô ta muốn anh vĩnh viên không quen được cô ta, cô ta muốn anh phải căm ghét mình Trong giới kinh doanh, Cận Tri Thận luôn giữ tác phong làm việc mạnh mẽ và nhanh chóng, cho nên đäc tội không ít người, người muốn đánh đổ anh nhiều không đếm xuể.
Tô Uyển Ương đã có dự định ban đầu, cô †a nở nụ cười đầy toan tính và nham hiểm, cuối cùng ngủ ngon một đêm.
Hôm sau, khó có được một ngày Tô Uyên Ương đi làm với tâm trạng khoan khoái.
Tuy nhiên khi cô ta nhìn thấy văn phòng chủ tịch của Cận Tri Thận thì lại bät đầu dao động Nói cho cùng Cận Tri Thận là người mà cô ta dốc hết trái tim ra để yêu, có lẽ cô ta chờ đợi thêm một thời gian nữa là có thể chờ đến lúc anh đổi ý.
Nghĩ thế, Tô Uyển Ương lại sinh lòng mong chờ, thậm chí bät đầu tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc sau khi bọn họ kết hôn và chung sống bên nhau.
Đột nhiên chuông điện thoại trước mặt reo lên làm cô ta sợ hết hồn Tô Uyển Ương cúi đầu nhìn thì thấy là điện thoại nội bộ, Cận Tri Thận tìm cô ta?
Cô ta nhắc máy nghe với lòng chờ mong, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên từ đầu dây bên kia: “Cô đi vào đây.: Tô Uyển Ương vội vàng lấy chiếc gương cất trong ngăn kéo ra, soi gương sửa sang nhan sắc rôi mới đi vào trong với nụ cười trên môi.
Cận Tri Thận nghe thấy tiếng động, cũng không ngước mát lên mà chỉ nói một câu: “Cô ngồi đi”
Đến khi giải quyết xong tài liệu trong tay anh mới hỏi một cách lạnh nhạt: “Đúng rồi, ở phương diện công việc cô có vấn đề gì không?”
Tô Uyển Ương lâm tưởng anh quan tâm mình, ý cười tràn đầy trong ánh mắt: “Tri Thận, được anh hết lòng diu dät, tạm thời em không có vấn đề gì”
“Hiện giờ cô đã có kinh nghiệm trong công tác rồi, đủ để tự mình đảm đương rồi. Với năng lực của cô, tiếp nhận nhà họ Tô cũng không phải việc gì khó” Cận Tri Thận nói thang.
Anh ấy đang kháng định năng lực của mình ư?
Tô Uyển Ương cảm thấy như trái tim được rót đầy mật ngọt.
Có thể được anh công nhận cũng đủ để cô ta vui vẻ thật lâu.
Cận Tri Thận lạnh nhạt nói tiếp: “Cô ưu tú như vậy rồi thì cũng không cần ở lại công ty của tôi học hỏi them gì nữa”
Tô Uyển Ương còn chưa kịp vui vẻ xong thì tức khắc cứng đờ, anh nói thế là có ý gì?
“Tôi đã bảo Cố Niệm tìm người khác thay thế vị trí của cô rồi, ngày mai cô không cần đến nữa” Nói xong Cạn Tri Thận lại vùi đầu vào làm việc.
Tô Uyển Ương há miệng, nhưng không nói ra được câu nào.
Cô ta không ngờ Cận Tri Thận sẽ vô duyên vô cớ đuổi cô ta đi như thế, cô ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có một khả năng, đó chính là Giang Tiêu Tiêu Có phải là Giang Tiêu Tiêu nói gì đó về cô †a với anh không?
Trong mắt Tô Uyển Ương hiện lên vé tức giận, nhưng nhanh chóng bị che giấu.
Việc cần làm lúc này là tranh thủ cơ hội ở lại: “Tri Thận, em vân chưa đủ kinh nghiệm, vẫn còn học hỏi anh rất nhiều”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!