Chương 231
Giang Tiêu Tiêu ngước mắt lên thì phát hiện ánh mắt khác thường của Cận Tri Thận, cảm thấy rất khó hiểu.
Cận Tri Thận nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, ánh mắt anh dần trở nên sâu thắm bởi vì sự chậm tiêu của cô.
Anh vẫn nhìn chăm chăm làm Giang Tiêu Tiêu cảm thấy chột dạ.
Rõ ràng cô không làm gì cả, chỉ là đi ăn một bữa với Lục Tranh mà thôi.
Tại sao lại làm như cô làm việc gì trái lương tâm vậy?
Giang Tiêu Tiêu không muốn Cận Tri Thận hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Lần trước đã đồng ý mời đàn anh ăn cơm rồi mà tự dưng đau dạ dày nên phải hoãn lại, em không muốn nợ anh ấy nên mới.”
Còn chưa kịp nói hết thì cô nhận thấy được ánh mắt bỡn cợt của anh, bấy giờ cô mới nhận ra mình mắc bẫy.
Cô thẹn quá thành giận, dứt khoát ra lệnh tiễn khách: “Đã muộn lắm rồi, anh vẫn chưa về à?”
“Em định đuổi anh đi à?” Cận Tri Thận nhướng mày, cảm thấy cô tức giận như thế thật là quyến rũ.
Giang Tiêu Tiêu lầu bầu: “Lẽ nào em không nên đuổi anh đi? Con gái chưa kết hôn như em cứ giữ một người đàn ông chưa lập gia đình ở lại qua đêm, cô nam quả nữ còn ra thể thống gì nữa.”
Tiểu Bảo nghe vậy, trong đôi mắt lấp lánh của bé tràn đầy sự khó hiểu, bé dầu môi, nói: “Cô Tiêu Tiêu, cô quên tính cả Tiểu Bảo rồi, cô và ba không được xem như cô nam quả nữ chung một phòng.”
Giang Tiêu Tiêu bất ngờ, đứa nhóc này còn nhỏ như thế mà đã hiểu những thứ này rồi ư?
Thấy Tiểu Bảo che miệng cười trộm, mặt cô đỏ bừng.
Cận Tri Thận nhân cơ hội trêu chọc: “Em đang nhắc nhở tôi nên cho em một danh phận à?”
Mặt Giang Tiêu Tiêu càng đỏ hơn, không ngờ anh dám nói thế ngay trước mặt Tiểu Bảo.
Cô phủ nhận: “Em không có!”
Cận Tri Thận à một tiếng tỏ thái độ hoài nghi.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng dời tầm mắt đi, ánh mắt của anh quá nóng bỏng.
“Em… không thèm lấy anh đâu!” Cô suy nghĩ, có vẻ giấu đầu hở đuôi quá bèn bổ sung: “Em chỉ cần Tiểu Bảo thôi.”
Càng giải thích cô càng không nói rõ.
Cận Tri Thận bình tĩnh giấu đi nét vui sướng trong mắt, ai bảo cô nghĩ một đằng nói một nẻo chứ.
Trái lại Tiểu Bảo nghe được cô nói bèn cười với Cận Tri Thận: “Cô Tiêu Tiêu, vậy con cũng không cần ba nữa, con cũng chỉ muốn cô thôi!”
“Được, vậy thì ba đi.” Cận Tri Thận sầm mặt, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Để Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo lại phòng khách trố mắt nhìn nhau, nói đùa thôi mà, vậy mà anh còn nghĩ là thật rồi tức giận bỏ đi.
Tiểu Bảo lè lưỡi, hơi lo lắng: “Cô Tiêu Tiêu, chúng ta có cần đi gọi ba về không ạ?”
Bé tự trách không thôi, hình như ba bị bé chọc giận bỏ đi mất rồi.
Vốn dĩ Giang Tiêu Tiêu định đuổi theo, nhưng rồi cô nghĩ lại, anh không ngủ qua đêm ở đây thì cô có thể tĩnh tâm để suy nghĩ phương án thiết kế.
Ngay sau đó cô dẫn Tiểu Bảo vào phòng, lấy một quyền truyện thiếu nhi bé thích nhất đọc cho bé nghe.
Giọng nói của cô dịu êm với những cung bậc cảm xúc phong phú, Tiểu Bảo chăm chú lắng nghe, đôi mắt to tròn dần dần mơ màng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tiểu Bảo dụi khẽ vào lồng ngực cô, gọi một tiếng rất nhẹ: “Mẹ ơi..”
Giang Tiêu Tiêu chợt cảm thấy hoảng hốt, không nén nổi sự đau lòng, rồi cô nghĩ đến đứa con mình chưa từng gặp mặt.
Trái tim cô quặn đau, thấy Tiểu Bảo ngủ say rồi mới lặng lẽ rút tay mình về, mở cửa rón rén đi ra.
Trong phòng khách vốn tối tăm không có ánh đèn, vậy mà bây giờ lại sáng trưng.
“Ai?”
Chẳng lẽ là có trộm?
Giang Tiêu Tiêu căng thắng, nhìn xung quanh.
Cận Tri Thận ló đầu ra từ phòng bếp, bấy giờ cô mới nhìn thấy bên chân anh còn có một túi đồ uống lớn
Cô đi đến giúp anh cất hết đồ uống đi.
Ngay sau đó tay của Giang Tiêu Tiêu thình lình bị Cận Tri Thận kéo lại.
Anh biến ra một chiếc khoen trên mắt lon nước giống như làm ảo thuật, rồi anh nghiêm túc mà nói lời cầu hôn: “Thời gian cấp bách, đành dùng tạm cái này để thay thế, sau này sẽ bổ sung lại.”
“Là sao?” Mặt Giang Tiêu Tiêu nóng bừng, chỉ coi như không hiểu ý của anh.
“Giang Tiêu Tiêu, em có bằng lòng kết hôn với anh không?” Trong giọng nói của anh cất giấu sự sợ hãi hiếm thấy.
Giang Tiêu Tiêu sững sờ, cõi lòng cô vỡ òa trong niềm vui sướng, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Thật là không có thành ý, chủ tịch Cận đang lấy lệ với em đấy à?”
Cận Tri Thận nghe vậy là biết có hy vọng, thế là anh cười nói: “Cầu hôn em, anh có thành ý hơn bất cứ ai.”
Không biết có phải ảo giác của Giang Tiêu Tiêu hay không, dường như cô thấy anh nháy mắt rồi mới nói: “Chẳng phải là vì sợ em chạy mất hay sao? Chiếc khoen này em giữ thật kỹ, sau này có thể thay bằng thứ khác tốt hơn.”
Anh chỉ muốn dâng hết tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho cô.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trước nay anh luôn luôn cao ngạo xa cách, nói năng lúc nào cũng lạnh lùng, mà sao hiện giờ giống như biến thành một người khác.
Thậm chí nói lời âu yếm cũng không thèm đỏ mặt.
Trái tim của Giang Tiêu Tiêu giống như được đổ đầy mật, ngọt đến mức sắp tràn ra ngoài, vậy nên… vị chủ tịch nào đó đưa ra yêu cầu ngủ qua đêm ở đây thì cô cũng lơ mơ mà đồng ý.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi được Cận Tri Thận cầu hôn, song Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy không chân thực.
Nếu không phải vì công việc quá bận rộn thì sợ rằng cô sẽ suy nghĩ rất nhiều.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc tan tầm, Từ Na hoàn thành công việc, báo cáo với cô xong xuôi rồi hai người chuẩn bị tan ca đúng giờ.
“Tiêu Tiêu, em xong việc chưa? Anh đang chờ ở dưới này.” Bỗng nhiên Giang Tiêu Tiêu nhận được cuộc gọi từ Lục Tranh.
Bấy giờ cô mới nhớ ra trước đó mình và Lục Tranh đã hẹn nhau cùng đi tham gia bữa tiệc, anh ấy sẽ giới thiệu cô cho người phụ trách dự án lần này của công ty Astley.
Giang Tiêu Tiêu và Lục Tranh đều ăn diện lộng lẫy đi dự tiệc, cô khoác tay anh ấy, vừa đi vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Lục Tranh mặc một bộ lễ phục may đo cao cấp, cà vạt lại có một phong cách riêng. Với vẻ ngoài tao nhã lịch sự của mình, dù đi đến đâu thì anh ấy cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Còn Giang Tiêu Tiêu bên cạnh anh ấy, chiếc váy chiết eo cổ vuông cùng với dây buộc trước ngực mang hơi hướm phục cổ làm cô toát lên vẻ thanh nhã phục cổ, đồng thời nhiễm một chút khí chất thuần khiết của thiếu nữ.
Bọn họ giống hệt một đôi trai tài gái sắc cực kỳ xứng đôi vừa lứa.
Tuy nhiên khách khứa đến dự tiệc hôm nay đều là những người có địa vị cao trong giới thiết kế, vì vậy mọi người cũng chỉ nhìn hai người bọn họ một cái rồi thôi.
Lục Tranh dẫn cô vào trong, vừa đi anh ấy vừa giới thiệu: “Người phụ trách dự án lần này là một anh bạn thân thiết người nước ngoài của anh – Kevin.”
Anh ấy cũng mới biết được tin này không lâu.
Tính cách của Kevin khá lập dị, có yêu cầu rất cao về chất lượng của mỹ phẩm, cực kỳ khó hầu hạ.
“À đúng rồi, có một điều đặc biệt là Kevin không tiếp đãi phụ nữ.” Lục Tranh sực nhớ ra.
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì cau mày.
Trong bữa tiệc, người đến người đi, khung cảnh hết sức náo nhiệt, Giang Tiêu Tiêu đã trông thấy hết mấy đối thủ cạnh tranh của mình.
Có vài người phụ trách đều là đàn ông, sợ rằng lần này cô sẽ gặp khó khăn hơn những người khác.
“Em yên tâm, lát nữa anh sẽ giới thiệu em cho Kevin, chắc hẳn anh ấy sẽ nể mặt anh thôi.” Lục Tranh thấy cô lo lắng bèn an ủi một câu.
Hai người bọn họ đang định đi lên thì Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy Tô Uyển Ương đã bước đến bên cạnh Kevin trước cô.
Vì thế cô và Lục Tranh dừng lại, đứng chờ ở một bên.
Trong lúc này, Giang Tiêu Tiêu không dám lợi lỏng, từ đầu đến cuối cô quan sát chặt chẽ tình hình ở chỗ Tô Uyển Ương.
Cô phát hiện khi Tô Uyển Ương và Kevin trò chuyện với nhau, bâu không khí giữa hai người họ khá hài hòa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!