Chương 237
“Suyt! Đừng nói nữa, cẩn thận bị nghe thấy đấy.” Người nọ vẫn đang mắng chửi liến thoắng.
Tuy cô ấy mắng đúng tiếng lòng của mọi người nhưng vẫn có người tốt bụng nhắc nhở.
“Sợ cái gì? Cô ta có thể nhục mạ chúng ta, lẽ nào chúng ta không thể nói lại vài câu à?”
Tô Uyển Ương vừa mới đi đến phòng kế hoạch thì nghe được tiếng mắng chủi của bọn họ, tức khắc sắc mặt cô ta thay đổi, rồi đi nhanh về phía bọn họ.
“Công ty trả lương cao cho các cô không phải là để các cô đến đây bày tiệc trà đâu đấy!” Lẽ nào đám người này muốn bị đuổi việc thật à?
Người của phòng kế hoạch cũng sớm không chịu đựng nổi tính ngoa ngoắt của cô ta rồi, bây giờ có người mặc kệ không thèm làm nữa.
Ngay lập tức người trong ban thư ký báo cho ông Tô.
Vốn đĩ ông Tô đang trên đường đến công ty để xem mọi việc tiến triển đến đâu, không ngờ lại bắt gặp chuyện như thế này.
Ông ta đi vào với vẻ nghiêm túc, mọi người trong phòng kế hoạch cũng chào hỏi ông ta một cách cung kính.
Ông Tô thay Tô Uyển Ương nói xin lỗi bọn họ: “Uyển Ương vừa mới từ nước ngoài về thế nên khó tránh khỏi hơi kiêu căng, mong mọi người khoan dung cho con bé.”
“Chủ tịch Tô, anh khách sáo quá, là chúng tôi nên tổng giám đốc Tô nhiều hơn mới phải.” Các nhân viên nhao nhao nói.
“Con vào đây với ba.” Nói rồi ông Tô đi trước vào văn phòng của Tô Uyển Ương.
Tô Uyển Ương theo vào với vẻ khó hiểu, cô ta tức giận mà hỏi: “Ba là chủ tịch của Tập đoàn Tô thị cơ mà, tại sao phải ăn nói nhũn nhặn như vậy?”
Ông Tô lạnh mặt, nói rõ từng nguyên nhân cho cô ta: “Bọn họ đều là những con người ưu tú ba phải tiêu tốn rất nhiều tiền mới mời về được, hễ là người có năng lực thì ít nhiều gì cũng có sự kiêu ngạo của mình.”
Càng là người có khả năng thì càng phải khách khí với bọn họ, bằng không một khi bọn họ phát cáu, nói đi là đi ngay.
Tô Uyển Ương khịt mũi coi thường: “Chẳng lẽ bọn họ cho rằng đi khỏi Owen thì có thể đến nơi nào tốt hơn chắc?”
Thấy con gái vẫn chưa tỉnh ngộ, ông Tô trầm giọng trách mắng: “Xem ra con thật sự không học được thế nào mới là một người lãnh đạo xuất chúng ở chỗ Cận Tri Thận cả.”
Tô Uyển Ương vừa nghe ba mình nhắc đến “Cận Tri Thận” thì cảm thấy vô cùng khó chịu,
“Còn không cho ba nhắc đến nó à?” Ông Tô khuyên bảo một cách thấm thía: “Chẳng phải Giang Tiêu Tiêu đang tranh đoạt dự án này với con hay sao?”
Ông ta nhắc nhở Tô Uyển Ương bây giờ nên hẹn Cận Tri Thận cùng đi ăn tối.
Có lẽ cô ta còn có thể lợi dụng cơ hội này thăm dò một vài chi tiết trong phương án của Giang Tiêu Tiêu.
Tô Uyển Ương đồng ý ngay lập tức, chuẩn bị tan tầm thì đi.
Gần đến giờ tan tầm.
Từ Na sửa sang lại tài liệu dựa theo yêu cầu của Giang Tiêu Tiêu: “Chị Tiêu Tiêu, tôi nay chị phải về nghỉ sớm chút đi, cứ cố làm nữa thì chị ngã bệnh mất.”
Giang Tiêu Tiêu ậm ừ động ý, thật ra cô còn định ở lại làm thêm một lúc nữa.
Cô vừa mới mở tài liệu ra thì Cận Tri Thận gọi đến.
“Tiêu Tiêu, bên anh lâm thời có một cuộc họp khẩn cấp, ông bà nội của Tiểu Bảo cũng đi ra ngoài rồi, nhờ em đưa Tiểu Bảo giúp anh nhé.”
Giang Tiêu Tiêu trả lời ngay: “Không sao, em cũng xong việc rồi, đi ngay bây giờ đây.”
“Ừ, đón Tiểu Bảo xong thì em và thằng bé đến công ty nhé.” Cận Tri Thận không quên dặn cô.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiêu Tiêu gác lại công việc đi đón Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đi theo sau giáo viên, vốn dĩ tâm trạng của bé rất bực bội bởi vì các bạn trong lớp đều được đón về cả rồi.
Kết quả vừa nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu là bé nở nụ cười tươi rói rồi vội vàng chạy nhanh, nhào vào lòng cô.
Giáo viên nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu chạy đến mức thở hổn hển, dịu dàng nói: “Tôi chưa thấy ai đến đón Tiểu Bảo mà thằng bé vui như vậy đâu.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Ngại quá, ba của Tiểu Bảo nhờ là tôi đi đến đây ngay, có điều bị tắc đường nên mới đến muộn thế này.”
Cô giáo nói không sao, Tiểu Bảo chủ động chào tạm biệt cô ấy rồi đi theo Giang Tiêu Tiêu đến Tập đoàn Cận thị.
Giang Tiêu Tiêu dắt tay Tiểu Bảo đi vào công ty, không có ai ngăn cản bọn họ cả.
Cô và Tiểu Bảo đi thẳng một mạch đến văn phòng chủ tịch của Cận Tri Thận.
Cố Niệm đang đi về phía này, thấy bọn họ đến thì vừa cuống cuồng lấy tài liệu vừa nói: “Cô Giang và cậu Tiểu Bảo chờ chút đã nhé, Chủ tịch Cận phải một lát nữa mới họp xong.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, Tiểu Bảo chủ động mở cặp sách lấy bài tập thủ công giáo viên giao về nhà hôm nay ra.
“Tiểu Bảo định làm gì thế?” Cô tò mò sáp lại gần, nhìn Tiểu Bảo lấy ra các loại vật liệu giống như ảo thuật.
Tiểu Bảo giới thiệu từng cái một cho cô: “Cái này là bột nhũ kim tuyến, này là giấy màu, đây là đĩa giấy..”
Bé nói với vẻ đắc ý: “Cô giáo bảo tụi con tạo ra một bức tranh dán thiệt là đẹp trên đĩa giấy.”
Bé dạt dào hứng thú mà bắt tay làm thủ công, Giang Tiêu Tiêu cũng không quấy rầy bé nữa, dứt khoát chiếm luôn bàn làm việc của Cận Tri Thận rồi vùi đầu vào công việc của mình.
Trước khi tan ca, phương án thiết kế của cô đã hoàn thành được bước đầu, chỉ cần chỉnh sửa một vài chi tiết nữa là xong việc.
Cô dồn hết sự tập trung vào trong công việc, vừa sửa sang tài liệu vừa chỉnh sửa phương án.
Cận Tri Thận đi vào với khuôn mặt vẫn rất âm u, nào ngờ vừa bước chân vào văn phòng, anh nhìn thấy một lớn một bé đều đang chìm đắm trong thế giới của mình, tức khắc tâm trạng của anh trở nên thoải mái hơn, ý cười dâng đầy trong mắt.
Cố Niệm đi phía sau cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước đó ở phòng hợp, bọn họ sắp bị áp suất thấp của anh đè ép cho nghẹt thở.
Cận Tri Thận mỉm cười ấm áp, cũng không quấy rầy bọn họ, anh tiến vào đã lâu mà bọn họ vẫn không hề phát hiện sự tồn tại của anh.
Mãi đến khi…
Giang Tiêu Tiêu hoàn thành toàn bộ phương án thiết kế, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cận Tri Thận đứng trước mặt mình.
“Anh…” Nhìn dáng vẻ của anh hẳn là đã vào từ lâu rồi, nhất thời cô cảm thấy áy náy: “Họp xong từ bao giờ thế? Tại sao không gọi em một tiếng?”
“Hai cô con làm việc nghiêm túc quá, anh cũng không dám quấy rầy.” Cận Tri Thận cười: “Em và Tiểu Bảo ăn chưa?”
Tiểu Bảo đã hoàn thành tranh dán, bé xoa cái bụng đói meo của mình: “Ba à, Tiểu Bảo sắp chết đói rồi.”
“Vậy đi thôi, ba dẫn con và cô đi ăn ngon.” Cận Tri Thận khom lưng giúp bé thu dọn cặp sách.
Giang Tiêu Tiêu tiện tay sắp xếp lại tài liệu của mình rồi đặt ngay ngắn trên bàn làm việc.
Cô đi đến định giúp Tiểu Bảo đeo cặp lên nhưng bé lại tránh ra: “Cô giáo của tụi con nói là việc của mình phải tự làm.”
Cô không nhịn được mà nhìn Cận Tri Thận và mỉm cười, hai người họ đồng thời nói: “Được, được, được, con tự làm.”
Tiểu Bảo nhanh nhẹn đeo cặp sách lên lưng rồi cầm bức tranh dán giơ ra cho Giang Tiêu Tiêu: “Cô Tiêu Tiêu, cô giáo nói ngày mai mang đến nhà trẻ xong còn có thể đưa cho người mình muốn tặng nhất.”
Tiểu Bảo lại sợ cô nghe không hiểu nên nghiêm túc bổ sung một câu: “Tiểu Bảo muốn tặng cho cô Tiêu Tiêu đó!”
Cận Tri Thận: ?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!