Lọc Truyện

Bé Cưng Tinh Quái MaMi Của Tui Tự Tui Sẽ Giành Full

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 247

Có lẽ Giang Tiêu Tiêu vón cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khi nghe được giọng nói của anh thì bình tĩnh lại ngay lập tức.

Tay trái của cô bị Cận Tri Thận nắm lấy, tay phải bị Tiểu Bảo kéo, trong mắt những người khác đây đúng là một nhà ba người.

Khi ba người bọn họ lại gần, mấy cậu ấm mà Cận Tri Dực gọi đến đều im miệng.

Tuy Cận Tri Dực cũng là người nhà họ Cận nhưng bình thường anh ta cà lơ phất phơ, dễ nói chuyện, thế nên rất được lòng người trong xã hội thượng lưu, đám con em nhà giàu đều xưng anh xưng em với anh ta và đều nghe lời anh ta.

Lúc này nhìn thấy nam chính cũng ở đây, mọi người đều chào hỏi thận trọng, thái độ của người nào người nấy đều hết sức cung kính.

Tại sao đều là người nhà họ Cận, đều là anh em cùng một cha mẹ sinh ra mà tính cách lại khác nhau đến vậy?

Trước mặt người ngoài, Cận Tri Thận luôn luôn nghiêm túc, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.

Không ai dám bất cẩn trêu chọc Cận Tri Thận, bọn họ sợ chọc giận anh, bởi vì thủ đoạn của anh vừa trực tiếp vừa tàn nhẫn.

Nhìn dáng vẻ thận trọng của bọn họ, Cận Tri Thận chủ động mỉm cười.

Vẻ tươi cười của anh khiến cho bầu không khí trở nên hòa thuận hơn rất nhiều: “Mọi người đều ra ngoài đi chơi cả, không cần câu nệ như vậy.”

Anh vẫn hy vọng có thể cho mọi người chơi bời thỏa thích.

Cận Tri Dực thấy mọi người vẫn còn chần chừ, cũng vội vàng hâm nóng bầu không khí: “Đúng đấy, đúng đấy, anh tôi có phải yêu quái ăn thịt người đâu, mọi người cứ thỏa sức vui chơi đi.” Cận Tri Thận lên tiếng trước, sau đó lại có Cận Tri Thận năng nổ, đám cậu ấm vốn tinh ranh, cũng dần thả lỏng và vui đùa.

Còn Tô Uyển Ương nhân cơ hội, mỉm cười đi đến chỗ ba người bọn họ: “Tri Thận, em nghe nói Tri Dực tổ chức buổi cắm trại lần này, cảm thấy hứng thú nên cũng đến nữa.”

Nói đến đây cô ta còn cố ý tạm dừng giây lát và nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ rối rối: “Em không ngờ cả cô Giang cũng đến.”

Tô Uyển Ương quá rõ gia cảnh và thân thế của Giang Tiêu Tiêu, chắc chắn cô chưa bao giờ tham gia những hoạt động như thế này.

Tô Uyển Ương không nhịn được mà nói móc: Cô Giang, cô lần đầu tham gia hoạt động của chúng tôi, bọn họ là như vậy đấy, cô cũng đừng căng thẳng quá.”

Lời nói của cô ta cất giấu hàm ý, ám chỉ Giang Tiêu Tiêu không phải là người trong giới.

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy đáy lòng rét lạnh, nhưng cô vẫn đáp lại tỉnh bơ: “Tất nhiên là không rồi.”

“Chị dâu, đứng đó làm gì nữa, mau đến đây nào!” Cận Tri Dực và những người khác đã chuẩn bị lên núi.

Giang Tiêu Tiêu cũng không để ý đến Tô Uyển Ương nữa, cô hơi cúi xuống, kéo tay Tiểu Bảo và hỏi han quan tâm: “Tiểu Bảo, con leo núi được chứ?”

Tiểu Bảo dùng tay còn lại vỗ ngực mình, nói rất chi là tự tin: “Đương nhiên là được ạ, mẹ, nếu mẹ vẫn luôn cầm tay Tiểu Bảo thì Tiểu Bảo sẽ càng lợi hại hơn nữa đó.”

Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì nở nụ cười, cô đồng ý liên mồm: “Được, được, được, vậy mẹ sẽ dắt tay con, không buông ra được không?”

Nói rồi cô dắt Tiểu Bảo đi về phía trước.

Cô cũng không quên chào hỏi với Tô Uyển Ương theo phép lịch sự: “Cô Tô, chúng tôi đi trước nhé.”

Tô Uyển Ương nhìn Cận Tri Thận đuổi theo hai người họ với vẻ mặt đầy yêu chiều, gần như chết sững tại chỗ.

Cô ta không dám tin tưởng, không, nhất định là cô ta nghe lầm rồi, sao Tiểu Bảo lại gọi Giang Tiêu Tiêu là…

Cô ta vội vàng đuổi theo và hỏi Tiểu Bảo với giọng nói trở nên the thé: “Cháu vừa gọi cô ta là gì?”

Tiểu Bảo sợ hết hồn, nhưng bé vẫn trả lời một cách hồn nhiên: “Là mẹ, có gì không đúng sao ạ? Ba cháu đã cầu hôn mẹ rồi mà.”

Trên mặt Tô Uyển Ương phủ kín vẻ thảm bại, toàn thân cô ta run rẩy không ngừng.

Ánh mắt chế nhạo của mấy cậu ấm kia dường như đang đổ dồn hết lên người cô ta.

Tô Uyển Ương không cam lòng, rõ ràng cô ta mới là ứng cử viên cho vị trí con dâu mà Tần Mộ Lan vừa ý nhất. Việc này cũng đã lan truyền rộng rãi trong giới thượng lưu từ lâu rồi.

Nhưng mà bây giờ Cận Tri Thận lại cầu hôn Giang Tiêu Tiêu sau lưng cô ta.

Còn cô ta thì sao?

Rốt cuộc Cận Tri Thận coi cô ta là gì ?

Lửa giận chợt bùng lên, Tô Uyển Ương trừng mắt nhìn Cận Tri Thận một cách hung tợn: “Cận Tri Thận, anh không định cho em một lời giải thích ư?”

Giải thích?

Cận Tri Thận chỉ cảm thấy Tô Uyển Ương thật hài hước, anh và cô ta vốn chẳng có quan hệ gì cả.

Cô ta là ai mà cũng xứng đòi anh giải thích? Thậm chí anh còn lười nhìn cô ta, dứt khoát kéo Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo đuổi theo đám Cận Tri Dực.

Đám con cháu nhà giàu kia đều nhìn bọn họ với vẻ tò mò, bọn họ được chứng kiến tận mắt tình tay ba à?

Bầu không khí khẩn trương đúng là phức tạp. Cận Tri Dực thấy bọn họ cứ chỉ đứng hóng hớt hít drama, vội hét to: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn cái gì hả? Mau đi thôi.”

Anh ta bước nhanh lên núi, còn không quên quay đầu lại hô: “Đúng rồi, nếu ai đến muộn nhất thì phải phụ trách nấu cơm.”

Anh ta vừa nói xong thì bọn họ cũng không hóng chuyện nữa, ai nấy đều kêu rên rồi tranh nhau lên núi.

Trái lại, Giang Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày nhìn Tô Uyển Ương vẫn đang bừng bừng lửa giận.

Bỗng nhiên Cận Tri Thận năm tay cô: “Tiêu Tiêu, em đừng để tâm quá, em biết là trong lòng anh chỉ có em mà.”

Cận Tri Thận vừa nghĩ đến những thiên kim tiểu thư mà Tần Mộ Lan sắp xếp cho mình, không nhịn được mà cau mày: “Tô Uyển Ương cũng là người mà mẹ anh tự ý quyết định thay anh, nhưng anh chưa bao giờ đồng ý với ai cả, cũng không muốn kết hôn với ai khác.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, cảm xúc tự trách bởi vì Tô Uyển Ương bị cười nhạo trước đó cũng dần dần biến mất.

Bọn họ không đi theo vui đùa với nhóm Cận Tri Thận, ba người họ nắm tay, thong thả đi lên núi.

Phong cảnh trên đường đi rất đẹp, cũng có một ít loài thực vật hiếm lạ.

Tiểu Bảo tò mò chỉ vào những hoa cỏ nở rộ rực rỡ hoặc hình dạng kỳ lạ kia, ríu rít hỏi Giang Tiêu Tiêu.

“Mẹ ơi, đây là hoa gì vậy ạ?”

“Mẹ ơi, mẹ có biết đây là cỏ gì không?”

“Mẹ ơi, hình như con biết đây là gì đấy, có phải là.”

Tiểu Bảo gọi “mẹ” hết tiếng này đến tiếng khác nom vui vẻ vô cùng, dường như hôm nay muốn gọi cho đã.

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, cô xoa đầu Tiểu Bảo đầy bất đắc dĩ: “Tiểu Bảo, con có khát không? Có muốn uống nước không?”

Tiểu Bảo lắc đầu, rồi bé kéo cô tung tăng đi lên núi.

Còn Tô Uyển Ương vẫn luôn trừng mắt nhìn bọn họ với vẻ oán hận, cô ta giữ một khoảng cách nhất định với bọn họ đi lên núi.

Cô ta nhìn Cận Tri Thận vừa đi vừa nói cười với Giang Tiêu Tiêu ở đằng trước, hôm nay anh còn làm lơ cô ta vài lần, trong lòng càng ngày càng cảm thấy không cam tâm.

Biết bao lần cô ta cũng đã nghĩ, hay là dứt khoát quay đầu trở về luôn thôi.

Thế nhưng cô ta lại cứ nhắm mắt theo đuôi hệt như bị ma ám, không, cô ta vẫn muốn có được một câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT