Chương 269
Điều Giang Chấn nói là sự thật, đúng là chị dâu không muốn gặp ba, ruột chút nào.
Cận Tri Dực trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng: “Được, tôi tạm tin chuyện ông không giúp chị dâu tôi bỏ đi. Tuy nhiên, ông không thể nói mình không biết chuyện hăm năm trước được.”
“Tôi.”
“Từ từ, tôi vẫn chưa nói hết.” Cận Tri Dực giơ tay ngăn cản ông ta nói tiếp Giang Chấn bỗng dấy lên dự cảm không lành, căng thẳng nhìn anh ta.
Cận Tri Dực bỗng bật cười: “Quên không nói cho ông biết những vệ sĩ đây đã trải qua khóa huấn luyện nghiêm ngặt, đánh người chỉ để lại nội thương, tuyệt đối không có ngoại thương đâu.”
Giọng điệu của anh ta như đang kể một câu chuyện bình thường nhưng Giang Chẩn lại nghe ra lời đe dọa trắng trợn.
Ông ta đảo mắt rồi nở nụ cười nịnh nọt: “Cậu hai, có gì chúng ta cứ từ từ nói, cậu muốn tôi nói gì tôi sẽ nói nấy.”
Cận, Tri Dực hài lòng: “Ông biết điều sớm hơn một chút có phải là tốt hơn không, đỡ mất công tôi bắt ông đến đây.”
“Cậu hai, cậu muốn biết chuyện gì?” Giang Chấn hỏi.
“Có thật là chị dâu tôi đã sinh con trước khi cưới không.”
Cận Tri Dực vẫn còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chuyện này chỉ là do có người ác ý vu oan cho chị dâu.
“À!” Giang Chấn thở dài.
Cận Tri Dực nhíu mày: “Ông thở dài cái gì?”
“Tôi tự cảm thấy hổ thẹn vì không dạy bảo con gái cho tốt.” Giang Chấn “hổ thẹn” cúi đầu, vừa vặn che giấu ánh mắt gian xảo của mình.
Cận Tri Dực mia mai: “Ông đừng có giả vờ mèo khóc chuột ở đây. Trả lời tôi đi, có phải thật không?”
“Thật, là thật.”
Sự việc đã được xác thực, Cận Tri Dực không sao diễn tả được cảm xúc trong xúc trong lòng mình lúc này.
Anh ta tiếp tục truy hỏi: “Tại sao? Năm đó chị dâu tôi vẫn còn nhỏ, sao lại chưa chồng đã chửa? Nhất định là có nguyên nhân nào đó đúng không?”
“Còn nguyên nhân gì ngoài tiền nữa?”
Giang Chấn nghĩ tới năm đó nhà họ Giang bị mất mặt vì chuyện này cho nên giọng trở nên miệt thị như đang nói về một người lạ chứ không phải con gái mình.
“Vì tiền?” Cận Tri Dực nhíu mày nghĩ ngợi, anh ta cảm thấy có lẽ không phải vì nguyên nhân này: “Chị dâu tôi không giống kẻ ham mê vật chất, sao có thể vì tiền mà bán rẻ bản thân được?”
Giang Chấn bỗng trở nên kích động như bị xát muối vào vết thương: “Đương nhiên là không phải do nó ham vật chất, nó chỉ muốn làm mất mặt nhà họ Giang, làm mất mặt người ba này mà thôi.”
Cận Tri Dực cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh ta liếc nhìn người đàn ông đang kích động, rồi bỗng đứng dậy đi đến trước mặt ông ta, ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống: “Giang Chẩn, tôi ghét nhất là bị người ta lừa dối, tốt nhất ông nên ăn ngay nói thật, nếu không tôi sẽ bắt ông và nhà họ Giang phải trả giá thật đắt.”
Giọng nói đều đều lộ rõ ý cảnh cáo.
Giang Chẩn chột dạ không dám nhìn anh ta: “Tôi… đương nhiên là tôi nói thật.”
Nhưng Cận Tri Dực vẫn bắt được ánh mắt chột dạ của đối phương. Anh ta nheo mắt đầy nguy hiểm, lạnh lùng quát: “Giang Chấn, xem ra ông không coi lời tôi nói ra gì!”
Giang Chấn sợ thót tim, vội giải thích: “Cậu hai, tôi…”
Ông ta chưa kịp nói gì đã thấy Cận Tri Dận cất cao giọng ra lệnh: “Các anh vào đây.”
Hai vệ sĩ tiến vào.
Vừa nhìn thấy vệ sĩ, Giang Chấn lập tức hoảng sợ: “Cậu hai, cậu định làm gì?”
Cận Tri Dực cong môi cười khẩy rồi hỏi ngược lại: “Ông đoán xem tôi định làm gì?”
Vệ sĩ đến bên cạnh anh ta, cung kính cúi đầu: “Cậu hai.”
“Các anh hãy nói cho ông ta biết từ trước đến giờ tôi xử lý những kẻ lừa dối tôi như thế nào.”
“Vâng.”
Vệ sĩ tiến lại gần Giang Chấn.
Ông ta sợ hãi xin tha: “Cậu hai, chúng ta là người văn minh, có gì thì cứ từ từ nói.”
Câu nói này đã chọc giận Cận Tri Dực, anh ta quay lại quát lên đầy tức giận: “Giang Chan, tôi cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với ông nhưng ông cứ muốn lừa tôi. Không dạy dỗ ông đàng hoàng, ông còn tưởng tôi dễ bị dắt mũi đấy à?”
“Cậu hai, tôi không lừa cậu!” Giang Chẩn sợ phát khóc.
Cận Tri Dực mặc kệ ông ta, lạnh lùng ra lệnh: “Ra tay đi!”
Hai tên vệ sĩ nhận được mệnh lệnh, lập tức bước đến nhấc Giang Chấn lên, sau đó lại ném mạnh xuống đất.
Ông ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, đang định lên tiếng thì nằm đẩm của vệ sĩ đã bay tới trước mặt.
Ông nhắm tịt mắt hét lên: “Tôi nói, tôi xin nói hết!”
“Dừng tay Cận Tri Dực ngăn cản vệ sĩ kịp thời.
Lúc này, Giang Chấn chẳng khác gì quả bóng xì hơi, co ro trên đất.
Sợ… sợ hết cả hồn!
Nếu trúng cú đấm vừa nấy cái thân già này chịu sao nổi.
“Kéo ông ta dậy.”
Sau khi vệ sĩ kéo ông ta dậy, Cận Tri Dực mới cảnh cáo: “Giang Chấn, tốt nhất là lần này ông nên thành thật đi, nếu không quả đấm của bọn họ không dễ thu về như vậy nữa đâu.”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Giang Chấn gật đầu lia lịa.
Ông ta nào dám nói dối nữa, trừ khi chán sống rồi.
“Năm đó mẹ của Tiêu Tiêu ốm nặng, cần một khoản tiền lớn nhưng tôi không cho. Vì vậy, nó chỉ có thể bán thân, đẻ thuê cho người ta.”
Hóa ra đây mới là sự thật.
Cận Tri Dực cực sốc.
Năm đó chị dâu phải bất lực cỡ nào mới đưa ra lựa chọn ấy.
Chuyện này cũng chứng tỏ người làm ba như Giang Chấn súc sinh nhường nào.
Không!
Còn không bằng cả súc sinhI Hèn chi quan hệ giữa chị dâu và nhà họ Giang lại tệ đến vậy. Nếu là mình thì nhà họ Giang đừng hòng yên bình.
Cận Tri Dực càng nghĩ càng giận, bèn bước nhanh tới, vung tay đám Giang Chấn.
Giang Chấn ngã chổng vó lên trời.
“Ôi mẹ ơi, đau chết mất, đau chết mất!” Giang Chấn hét lên thảm thiết.
Cận Tri Dực xoay cổ tay giêu cợt: “Đau? Ông có đau hơn thế cũng không thể xóa đi những thiệt thòi I5”
chị dâu tôi phải chịu năm xưa đâu Cận Tri Dực vừa nghĩ đến cảnh chị dâu thân gái một mình bị người ta dồn vào bước đường tuyệt vọng như vậy là lửa giận lại bùng lên ngùn ngụt, anh ta không kìm chế được bèn bước lên đạp cho Giang Chấn một phát.
Giang Chấn đau đến nhe răng trợn mắt: “Cậu hai, cậu tha cho tôi đi.”
Cận Tri Dực nghĩ nhất định phải báo lại chuyện này cho anh trai biết ngay, vậy nên anh ta quay đầu dặn dò vệ sĩ: “Dạy dỗ ông ta một trận ^U nhớ đời rồi hãy đưa vê.
“Vâng.”
Giang Chấn nghe thế, mặt mày tái mét trong nháy mắt, vội vàng xin tha: “Cậu hai, cậu rộng lượng tha cho tôi đi mà.”
Cận Tri Dực chẳng thèm ngó ngàng, dứt khoát sải bước bỏ đi.
Hai vệ sĩ nhìn nhau rồi lại gân Giang Chấn. Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp căn phòng lớn.
Anh, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Anh đang ở đâu, em đến tìm anh.”
Cận Tri Dực vừa lái xe vừa gọi điện cho anh trai.
“Ở nhà.” Ở đầu dây bên kia, Cận Tri Thận lạnh lùng thốt ra hai chữ.
“Ok, bây giờ em sẽ đến đó.”
Cận Tri Dực cúp máy rồi vứt điện thoại lên ghế lái phụ, sau đó xoay vô lãng lái xe như bay tới nhà họ Cận.
Cận Tri Thận mở album ảnh trong điện thoại, trong đó có ảnh anh và Tiêu Tiêu dẫn Tiểu Bảo đi chơi dạo trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!