Chương 289
“Ba, con là con gái ba, sao ba lại có thể nói con như thế!”
Câu nói của ông Tô chọc giận Tô Uyển Ương, cô ta tức đến nỗi không kiềm chế được gào lên rồi chạy lên trên phòng.
“Bà xem bà chiều con gái bà thành ra cái dạng gì rồi kìa?”
Ông Tô chỉ vào phòng Tô Uyển Ương ở trên tầng và quát bà Tô một cách giận dữ.
“Tại sao lại là tôi?” Bà Tô cũng nổi giận: “Vốn đĩ là ông không đúng, ông biết rõ Uyển Ương thích Cận Tri Thận mà lại còn nói như thế, như thế chẳng phải là để kích con nó à?”
“Thích thì cũng phải bỏ.”
Ông Tô ngồi xuống ghế số pha, nói tiếp: “Bà nói xem nhà họ Tô chúng ta là đối thủ của nhà họ Cận được à? Nếu ngày nào đó chọc giận Cận Tri Thận thì nhà họ Tô chúng ta cũng xong đời, bà có biết không hả?”
Bà Tô cũng không cảm thấy mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến mức ấy: “Với quan hệ giữa nhà họ Tô chúng ta với nhà họ Cận, Tri Thận không dám làm mạnh tay quá đâu.”
“Còn không dám sao?” Ông Tô tức giận bật cười: “Liền trước Uyển Ương đẩy cô Giang đó xuống núi, Tri Thận đã làm gì nhà chúng ta nào? Bà quên rồi à?”
Ông ta vừa nói thế, bà Tô mới nhớ còn có chuyện như vậy nữa, Lập tức bà ta cũng nhận ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ.
Bà ta suy nghĩ rồi nói: “Hay là để tôi đi khuyên nhủ Uyên Ương?”
“Bà khuyên được à?”
Ông ta nói đúng, bà ta khuyên được ư?
Bà Tô cảm thấy khó xử, một bên là con gái mình, một bên lại phải suy nghĩ cho nhà họ Tô, thật là khó lựa chọn.
Bà ta hít sâu một hơi: “Không được, tôi phải đi tìm Tần Mộ Lan đòi một câu trả lời.”
“Bà điên rồi à?” Ông Tô nhìn bà ta với vẻ khó tin: “Bà đi tìm người ta làm gì? Nhà họ Cận chưa tỏ thái độ hay sao? Bà đi chẳng phải là tự rước lấy nhục à?”
“Bằng không thì làm thế nào? Tôi khuyên Uyển Ương không được thì chỉ có thể mặt dày làm thế thôi!”
Bà Tô thở hổn hển hừ lạnh với ông ta rồi đi đến nhà họ Cận, không màng đến sự phản dối của chồng mình.
“Chị Dương, trong khoảng thời gian cô Giang ở nhà chúng ta, chị phải chăm sóc cô ấy cho kỹ, biết chưa?”
Bà Cận sắp xếp cho Giang Tiêu Tiêu ở phong khách trên tầng hai, sau đó quay lại dặn dò cô giúp việc trong nhà.
Chị Dương gật đầu: “Bà chủ, tôi biết rồi.”
Sau đó bà Cận cười nói với Giang Tiêu Tiêu: “Cô Giang, cô cứ coi như nơi này là nhà của mình, muốn ăn cái gì thì cứ nói cho chị Dương biết, không cần câu nệ quá, cứ tự nhiên đi.”
Giang Tiêu Tiêu mim cười xấu hổ: “Cảm ơn cô ạ.”
“Vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé.”
“Dạ.”
Nhìn bà Cận và chị Dương đi xuống tầng, Giang Tiêu Tiêu mới đóng cửa lại.
Cô tựa lưng vào cửa, nhìn quanh phòng, rồi thở dài bất đắc dĩ.
Chẳng hiểu sao mình lại vào ở trong nhà họ Cận, đến bây giờ cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Cô đi chậm đến mép giường rồi ngồi xuống, ôm gối vào trong lòng, nhìn khung cảnh xa lạ, cô đang nghĩ về sau ngày nào ũng phải đối mặt với ông bà Cận là cảm thấy không được tự nhiên.
Không đượ!
c Giang Tiêu Tiêu ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt trở nên kiên định.
Cô phải nói rõ với Cận Tri Thận là cô không muốn ở đây.
Cô tìm điện thoại rồi nhắn tin gửi cho Cận Tri Thận.
“Em không muốn ở lại nhà anh.”
Cận Tri Thận nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, anh khẽ cau mày.
“Thưa chủ tịch?” Cố Niệm thấy anh cứ nhìn vào điện thoại di động đến ngây ra bèn dè dặt gọi.
Nghe thấy tiếng gọi, Cận Tri Thận lặng lẽ ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn đối phương.
Cố Niệm thầm hoảng hốt, chẳng lẽ mình quấy nhiễu anh rồi ư?
Anh ấy vội vàng đặt tài liệu trong tay lên bàn: “Đây là bản kế hoạch khai phá của mảnh đất ở thành phố Nam, mời anh xem.”
Cứ để đó đi.” Cận Tri Thận lạnh nhạt nói một câu rồi lại dồn sự chú ý vào điện thoại của mình: Cố Niệm không nén nổi lòng tò mò, rốt cuộc trong điện thoại có cái gì mà lại khiến chủ tịch xem nghiêm túc như thế?
Vậy em muốn ở nhà ai? Nhà bạn em? Lục Tranh à?
Cận Tri Thận trả lời tin nhắn, sau đó ném điện thoại lên bàn, ngay sau đó mới phát hiện Cố Niệm vẫn chưa đi ra ngoài, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ là im lặng nhìn anh ấy.
Cố Niệm xoa hai tay, nở nụ cười nịnh hót trước ánh mắt thâm trầm của anh: “Tôi xin phép ra ngoài, thưa chủ tịch.”
Dứt lời, anh ấy lập tức xoay người, chạy chậm từ ba bước thành hai bước ra khỏi phòng.
Cận Tri Thận chuyển tầm mắt lên điện thoại di động, anh nheo mắt lại, muốn nhìn xem cô sẽ trả lời như thế nào.
Giang Tiêu Tiêu nhận được tin nhắn trả lời của anh, cảm thấy hết sức khó hiểu.
Chuyện này liên quan gì đến Lục Tranh?
Lẽ nào anh cho rằng bạn của cô chỉ có mình Lục Tranh thôi ư?
Cô hít sâu một hơi, nhanh chóng đánh một dòng chữ trên điện thoại.
Chẳng phải còn có thể ở chỗ anh à?
Cận Tri Thận nhìn dòng chữ trên điện thoại, khóe miệng khẽ cong lên, xem như em ấy còn thức thời.
Cứ ở lại trước đã, mấy ngày nay anh khá bận, không có thời gian chăm sóc em.
Giang Tiêu Tiêu ném điện thoại sang bên cạnh, gập hai chân lại, kê đầu lên đầu gối, rồi thở dài bất đắc dĩ.
Cô đâu cân người chăm sóc.
Rốt cuộc anh sợ cô không có ai chăm sóc, hay sợ cô lại một lần nữa ra đi không lời từ biệt?
Bỗng nhiên cô phát hiện mình không hiểu được ý nghĩ của anh.
Cô gãi đầu với vẻ bực bội.
Thôi vậy, thôi vậy, không nghĩ nữa.
Được đến đâu hay đến đó.
“Chị Dương, vết thương của cô Giang chưa lành, chị chú ý nấu mấy món thanh đạm một chút, làm nhiều trái cây cho con bé ăn.”
Bà Cận vẫn đang dặn dò chị Dương thì quản gia hớt hải chạy vào.
“Bà chủ, bà Tô đến.”
Bà Cận cau mày: “Chị ta đến làm gì?”
“Không biết ạ. Có điều trông bà ấy rất tức giận.”
Không phải là đến vì chuyện của Giang Tiêu Tiêu đấy chứ?
Bà Cận nghĩ, rồi nói: “Mời vào đi.”
Bà Tô hùng hổ đi vào, vừa nhìn thấy bà Cận thì đổ ập xuống hỏi ngay: “Mộ Lan, chị có ý gì?”
Bà Cận buồn cười nhìn bà ta: “Hôm nay chị đến đây là để hạch tội à?”
“Hạch tội thì tôi không dám, chẳng qua là tôi muốn một lời giải thích mà thôi.” Bà Tô tức giận ngồi xuống, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Tôi nghe nói chị để cho cái cô Giang Tiêu Tiêu ấy vào nhà mình, là thật ư?”
“Đúng vậy, thế thì sao?”
“Sao chị lại cho nó vào ở nhà mình được chứ? Chẳng phải chị không thích nó à?” Bà Tô nhìn bà đầy khó hiểu, Bà Cận cười: “Đây là nhà tôi, tôi muốn cho ai vào ở chẳng lẽ còn cần chị đồng ý nữa à?”
Bà Tô nghẹn họng, bấy giờ mới nhận ra mình kích động, vội vàng bổ sung: “Chỉ là tôi cảm thấy kỳ lạ, chị vẫn luôn không thích nó mà?”
“Đúng là tôi không thích.” Bà Cận thản nhiên gật đầu: “Nhưng con bé đã cứu cháu tôi.”
“Dù thế thì chị cũng không nên cho nó vào ở. Lỡ như nó cho rằng chị chấp nhận mình thì sao?”
“Con bé không dám nghĩ như vậy.”
Bà nói một cách chắc nịch, bà Tô bật cười: “Làm sao chị biết nó không dám?”
Bà Cận không muốn nhiều lời với bà Tô về đề tài này, bèn nói sang chuyện khác, hỏi: “Chị đến tìm tôi rốt cuộc là có việc gì thế?”
Bà đột ngột chuyển đề tài làm bà Tô không phản ứng kịp, bà ta sững sờ giây lát rôi mới nói: “Là chuyện của Uyển Ương với Tri Thận. Chị từng nói Uyển Ương nhà chúng tôi là ứng cử viên làm con dâu mà chị vừa ý nhất mà, chị không quên đấy chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!