Chương 297
An tôi xong, Cận Trí Thận và Giang Tiêu Tiêu nắm tay nhau đi ra ngoài khách sạn.
“Anh đi lái xe đến đây.”
“Vâng.”
Nhìn Cận Tri Thận đi về hướng bãi đỗ xe, Giang Tiêu Tiêu đút hai tay vào túi áo, cúi đầu buồn chán mà nhìn chằm chằm mũi chân.
“Dừng xe!”
Lam Quân Hạo đang tập trung lái xe, bỗng có tiếng gọi vang lên bên tai, anh ta cả kinh, thắng lại theo bản năng.
Kit.
Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
“Em làm sao thế?” Lam Quân Hạo quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn Giang Tình Tình ngồi ở ghế phó lái.
Giang Tình Tình không đếm xỉa đến lửa giận của anh ta, mà chỉ nhìn lom lom ra ngoài xe.
“Em đang nhìn cái gì?”
Lam Quân Hạo nhìn theo hướng mắt của cô ta.
Khi nhìn thấy người đang đứng ở ven đường, anh ta vô thức thốt lên: “Tiêu Tiêu?”
Giang Tình Tình nghe được, lập tức kêu lên, không chịu bỏ qua: “Lam Quân Hạo, anh giỏi lắm, cách xa như thế mà anh cũng nhận ra được cơ à, anh nói đi! Có phải anh vẫn còn nhớ nhung con khốn ấy không?”
“Em nói nhăng nói cuội gì đấy?” Lam Quân Hạo hơi bực mình.
“Lam Quân Hạo, thái độ đấy của anh là sao hả?” Giang Tình Tình tức khắc bật khóc: “Em thấy anh vẫn còn nhớ nhung con khốn đó ấy, bằng không vì sao bây giờ anh lại bực tức với em?!”
Lam Quân Hạo đau đầu, không biết dạo gần đây có phải vì mang thai hay không mà cảm xúc của Giang Tình Tình trở nên cực kỳ không ổn định, nói khóc là khóc được ngay, lúc nào cũng nói rằng anh ta vẫn chưa quên được Giang Tiêu Tiêu.
Một hai lần anh ta vẫn còn có kiên nhân dỗ dành cô ta, nhưng lập lại nhiều lần chỉ khiến anh ta cảm thấy đối phương cố tình gây sự, khó chịu hết sức.
Lam Quân Hạo hít sâu một hơi, dẫn lại nỗi bực dọc trong lòng xuống và dỗ dành: “Tình Tình, em đừng cứ suy nghĩ lung tung nữa được không? Chúng ta sắp kết hôn rồi, con mình cũng sắp sinh ra rồi, rốt cuộc em đang sợ cái gi?”
Giang Tình Tình nức nở: “Em sợ anh trở lại bên cạnh con khốn ấy.”
Nói cho cùng, không chừa thủ đoạn nào để giành được thứ mình muốn luôn khiến cho người ta khó yên lòng nổi.
“Làm sao anh lại trở lại với cô ấy được?”
Dù anh ta có muốn thì Giang Tiêu Tiêu cũng phải đồng ý mới được chứ.
“Thật ư?”Giang Tình Tình thôi nức nở, nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Thật mà.”
Lam Quân Hạo sợ cô ta không tin, còn giơ tay lên thề: “Nếu anh nói dối thì anh sẽ.”
“Em tin anh mà.” Giang Tình Tình sợ anh ta thề độc, vội vàng che miệng anh ta lại.
Lần nào cũng phải dùng cách này để chấm dứt sự ngờ vực của Giang Tình Tình.
Lam Quân Hạo sớm đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng trên mặt vẫn phải bày ra vẻ tươi cười: “Về sau em không được suy nghĩ lung tung nữa, nhìn em khóc anh cũng rất khó chịu.”
“Em biết.”
Bấy giờ Giang Tình Tình mới ngừng khóc, nhưng cô ta vẫn nhìn lom lom vào Giang Tiêu Tiêu ở gần đó.
“Sao cô ta lại trở lại?”
Bởi vì Giang Tiêu Tiêu mất tích, Cận Tri Dực sai người đánh ba cô ta một trận nhừ tử, hơn một tuần không xuống được giường Đến bây giờ thinh thoảng vẫn sẽ thấy khó chịu.
Là do con khốn ấy.
Giang Tình Tình càng nghĩ càng giận, cô ta quay đầu nói với Lam Quân Hạo: “Chúng ta qua đó đi.” – “Qua đó làm gì?” Lam Quân Hạo không muốn lại xảy ra vấn đề gì nữa, anh ta sợ nhà họ Cận lắm rồi.
“Em bảo anh đi thì anh cứ đi đi.”
Cô ta lại bắt đầu ngang bướng, Lam Quân Hạo giật giật định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng.
Lam Quân Hạo đang định lái xe đi theo lời Giang Tình Tình, bỗng nhiên một chiếc xe lái đến và dừng lại trước mặt Giang Tiêu Tiêu.
“Chết tiệt.”
Thấy Giang Tiêu Tiêu lên xe, Giang Tình Tình không kìm được mà chửi rủa. không nhẫn nhịn được: “Tình Tình đừng quên em đang mang thai, phải chú ý dưỡng thai.”
Giọng điệu của anh ta không được tốt lắm, hơi có ý khiển trách.
Tức khắc Giang Tình Tình lại khó chịu, bắt đầu gào lên: “Lam Quân Hạo, làm sao nào? Em mới chỉ mắng con khốn ấy một câu mà anh đã đau lòng rồi à?”
“Em có thể đừng có chuyện gì cũng lôi cô ấy vào được không hả?” Lam Quân Hạo cố nén cơn giận.
“Anh xem đi, anh đang xót con khốn ấy đấy!”
Giang Tình Tình lại gào khóc nức nở, giống như anh ta làm việc gì có lỗi với cô ta rôi vậy.
Lam Quân Hạo muốn nổi bão, muốn phát cáu, nhưng rồi nghĩ đến đứa bé trong bụng cô ta, cuối cùng vẫn nhịn được, lại dịu dàng dỗ dành cô ta.
“Anh dẫn em đến một nơi”
Giang Tiêu Tiêu vừa lên xe, Cận Tri Thận nói ngay.
“Đi đâu?” Giang Tiêu Tiêu hỏi theo bản năng.
“Đi thì biết.”
Ô tô màu đen lái ra khỏi thành phố, đi lên đại lộ ven biển.
Giang Tiêu Tiêu nhìn phong cảnh vút qua ngoài cửa sổ, rồi quay đầu sang nhìn người đàn ông đang lái xe: “Chúng ta đến bở biển Cận Tri Thận không trả lời trực tiếp, anh nói: “Em đến nơi thì biết.”
Đã rõ ràng như vậy rồi sao anh còn vòng vo nữa nhỉ?
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười bất đắc dĩ, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đúng như lời cô nói, bọn họ đi đến bờ biển, tuy nhiên vẫn có chút khác biệt.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự bên bờ biển, Giang Tiêu Tiêu thò đầu ra nhìn, hơi nhăn mày.
Cận Tri Thận xuống xe trước, đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho cơ.
Sau khi bước xuống, Giang Tiêu Tiêu vẫn nhìn chằm chằm vào căn biệt thự sáng rực ánh đèn trước mắt.
“Đây là đâu thế?” Giang Tiêu Tiêu quay sang hỏi Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận không nói gì, dắt tay cô đi vào trong biệt thự.
Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác đi theo anh.
Biệt thự rất rộng, được xây cạnh biển, phong cách thiết kế tối giản và sang trọng, vừa sạch sẽ vừa sáng sủa.
Giang Tiêu Tiêu vừa nhìn đã thích vô cùng.
“Đây cũng là nhà của anh à?”
Giang Tiêu Tiêu hỏi.
“Không phải.”
Một câu trả lời đây bất ngờ.
Giang Tiêu Tiêu quýnh lên: “Thế sao anh lại dẫn em vào đây? Làm thế là xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy!”
Nói rồi cô định kéo tay anh đi ra ngoài.
“Tiêu Tiêu.” Cận Tri Thận giữ cô lại.
Giang Tiêu Tiêu quay đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Cận Tri Thận nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, anh khẽ nở nụ cười nhẹ, nói: “Đây là nhà của em.”
Hai mắt Giang Tiêu Tiêu từ từ trợn to, tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhà của cô?
“Em thích không?” Anh hỏi.
“Không phải.” Giang Tiêu Tiêu chưa kịp hồi thần: “Bây giờ không phải là em có thích hay không, mà là căn nhà này là như thế nào?”
Cô cũng đâu mua nổi căn phòng như thế này, lẽ nào:..
-Anh tặng em à?” Giang Tiêu Tiêu hỏi.
Cận Tri Thận chỉ mỉm cười.
“Em không thể nhận được.” Giang Tiêu Tiêu nói: “Em biết anh có tiền, nhưng anh cũng không thể tiêu xài hoang phí như thế được, mua một căn biệt thự rồi tặng đi một cách tùy tiện gì chứ.”
“Em là vợ tương lai của anh.”
Một câu đã làm Giang Tiêu Tiêu nghẹn họng.
Cận Tri Thận nhìn cô chăm chú, nói rõ từng câu chữ: “Tiêu Tiêu, đây là nhà thuộc về em và anh, nhà của cả Tiểu Bảo và con chúng ta sau này: Thay vì nói tặng cho em, chi băng nói là anh muốn xây dựng một gia đình với em.”
Giang Tiêu Tiêu muốn khóc.
Từ nhỏ ba mẹ ly dị, mẹ bị bệnh nặng nằm liệt giường, làm cô cực kỳ khát vọng một gia đình hạnh phúc thuộc về riêng mình.
Lời nói của anh không thể nghi ngờ là đã đâm trúng nơi yếu mầm nhất trong trái tim cô.
Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu, mím chặt môi, cố gắng kìm nén nước mắt, nặn ra một nụ cười, nói đùa: “Anh đang cầu hôn em à?”
“Ư „ “Thế này qua loa quá đấy.” Giang tiêu Tiêu cố ý ra vẻ không hài lòng: Không có hoa tươi, không có nhẫn, chẳng thể coi là cầu hôn được.
“Em muốn hoa? Muốn nhẫn?”
“Đương nhiên, câu hôn mà, dù sao cũng phải ra dáng một chút.”
“Được.” Cận Tri Thận lấy điện thoại di động ra.
“Anh muốn làm gì?” Giang Tiêu Tiêu vội hỏi.