Chương 298
Em thích thật chứ?
“Ừm!”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh.
Cận Tri Thận cất điện thoại đi, cầm tay cô: “Chúng ta lên tầng xem đi.”
Giang Tiêu Tiêu thật sự thích căn nhà này, nhất là khi đứng trên ban công tầng hai, gió biển phả vào mặt, đập vào mắt là mặt biển mênh mông, niềm hân hoan trào ra trong lòng phủ kín gương mặt, cô cười không khép được miệng.
“Em thật sự rất thích nơi này.” Cô quay đầu, đôi mắt xinh đẹp nhuốm sắc màu vui sướng mà tỏa sáng lấp lánh, đẹp đẽ khôn cùng.
Cân Tri Thận mỉm cười dịu dàng: “Em thích là được rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Giang Tiêu Tiêu tựa đầu vào vai anh, bây giờ cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Cận Tri Thận giơ tay ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Nếu em thích thì cả nhà chúng ta dọn đến đây ở luôn.”
“Dọn đến đây ư?”
“Ừ.”
Giang Tiêu Tiêu cau mày, nơi này tốt thì tốt thật, nhưng cách thành phố xa quá.
Hàng ngày anh còn phải đi làm, Tiểu Bảo cũng phải đi nhà trẻ, như thế khá là bất tiện.
“Hay là cuối tuần đến đây ở đi.” Giang Tiêu Tiêu nói.
Cận Tri Thận cười: “Nghe em hết.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười với anh, sau đó chuyển tầm mắt ra mặt biển xa xa, cô hơi ngửa mặt lên, hưởng thụ gió biển phất qua mặt.
Đến hơn mười hai giờ đêm, bọn họ mới trở lại nổi thành, dự định ngày mai là cuối tuần dẫn Tiểu Bảo cùng nhau đến đây.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Cận Tri Thận có một cuộc họp lâm thời, cho nên bảo tài xế trong nhà đưa Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo đến biệt thự bên bờ biển trước.
“Đi chơi thôi!”
Vừa nghe được đi biển, Tiểu Bảo reo lên.
Nhưng ngay sau đó bé yên lặng.
Bé nghiêng đầu, tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Giang Tiêu Tiêu đang sắp xếp hành lý cho hai ngày, bỗng không nghe thấy tiếng của Tiểu Bảo nữa bèn ngẩng đầu lên xem, thấy bé bày ra bộ dạng suy nghĩ sâu xa đầy phiền não thì bật cười: “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Mẹ ơi, con có thể mang theo đồ bơi không? Với cả, với cả con còn muốn mang đồ đắp cát nữa, được không ạ?”
Tiểu Bảo xông đến trước mặt cô, ngửa mặt lên, dùng đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn cô.
Cô xoa mặt bé, cười nói: “Tất nhiên là được.”
“Tuyệt quát”
Tiểu Bảo vui vẻ nhảy cẵng lên, bé nghiêng người hôn chụt lên mặt cô một cái: “Cảm ơn mẹ.”
Giang Tiêu Tiêu cảm giác trái tim mình như sắp tan chảy.
Sao bé lại đáng yêu vậy cơ chứ?
Tiểu Bảo chạy về phòng mình lấy đồ bơi và dụng cụ đắp cát, nhưng lại phát hiện không thấy đồ bơi đâu.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, đồ bơi của con đâu Ị”
rôi ấy Tiểu Bảo sốt ruột, chạy trở lại.
Giang Tiêu Tiêu cau mày: “Không thấy à?”
“Vâng, không thấy. Con không xuống biển bơi được rồi” Tiểu Bảo cúi đầu đầy mất mát.
“Để mẹ tìm giúp con xem.”
Giang Tiêu Tiêu không nỡ nhìn bé thất vọng như thế, cô dắt tay bé đi ra ngoài.
Lục tìm hết phòng quân áo, ngay cả xó xỉnh cũng không bỏ qua nhưng vẫn không tìm được đồ bơi của Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, hay là chúng ta đi mua một bộ khác nhé.” Giang Tiêu Tiêu đề nghị.
Khuôn mặt ủ rũ của Tiểu Bảo tức thì tươi sáng trở lại: “Được ạ.”
Giang Tiêu Tiêu cười: “Vậy chúng ta đi thôi.
Tài xế đưa bọn họ đến một trung tâm thương mại gân đó trong thành phố Cẩm: Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo đi thẳng đến tiệm đồ bơi, dự định mua đồ bơi nhanh nhanh là có thể ra biển rồi.
Chọn đồ bơi, trả tiên, chỉ tốn mười mấy phút.
Thế nhưng không ngờ vừa đi ra khỏi tiệm đồ bơi, bọn họ chạm mặt Giang Tình Tình và Thẩm Thục Lan.
Thẩm Thục Lan vừa nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, lập tức tức giận xông đến, giơ tay phải lên đánh CÓ) May mà cô phản ứng nhanh, lập tức tránh sang bên cạnh.
Thấy mình không đánh trúng, Thẩm Thục Lan-chỉ vào mặt cô, mắng to: “Con khốn này mày còn trở vê làm gì? Bởi vì mày mà ba mày suýt mất mạng đấy!”
Giang Tiêu Tiêu nghe bà ta nói thế thì nhíu mày: “Bà nói thế là có ýgì?
Sao ba cô lại suýt mất mạng?
Thẩm Thục Lan cười gẳn: “Mày giả ngu à?”
“Tôi không biết gì cả, tôi giả ngu gì chứ?”
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, quyết định không để ý đến bọn họ nữa, miễn cho mình bị tức đến mức đổ bệnh.
Cô dắt tay Tiểu Bảo, nói: “Tiểu Bảo, chúng ta đi thôi.”
Giang Tình Tình thấy cô muốn đi, vội vàng ngăn cô lại: “Giang Tiêu Tiêu, hôm nay cô không nói rõ ràng thì đừng hòng đi được.”
Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới chú ý đến bụng của cô ta đã nhô lên rõ ràng.
Bàn tay đang dắt tay Tiểu Bảo của cô bất giác siết chặt, không cam tâm và oán hận dâng lên.
Cô nhớ lại tình cảnh năm đó khi mình mang thai, vì lần đầu làm mẹ nên ngày ngày cô đều mong chờ con mình chào đời.
Dù là vì tiền thì cô cũng yêu đứa bé ấy.
Nếu năm đó không phải vì bọn họ thì cô cũng không cần phải chia tách với nó.
Giang Tình Tình chú ý thấy cô cứ nhìn chăm chằm vào bụng mình, trong mắt là cảm xúc mà người ngoài không hiểu rõ, bèn tránh đi theo bản năng, không cho cô nhìn.
“Mẹ ơi, đau.”
Tay của Tiểu Bảo bị cô nắm đau.
Giang Tiêu Tiêu nghe bé hô, lập tức tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn Tiểu Bảo mới nhận ra mình siết chặt tay quá, vội vàng buông ra.
“Tiểu Bảo, mẹ xin lỗi.”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Mẹ, con không sao.
“Mẹ?” Giang Tình Tình nghe cách xưng hô của Tiểu Bảo với Giang Tiêu Tiêu thì cười giễu cợt: “Giang Tiêu Tiêu, cô không cần con mình, vậy mà lại đi làm mẹ của đứa trẻ khác, cô đúng là nhẫn tâm.”
Cô ta nói thế, ngay lập tức chọc giận Giang Tiêu Tiêu: “Giang Tình Tình, năm đó xảy ra chuyện gì, trong lòng cô rõ nhất”
“Tôi rõ cái gì cơ!” Giang Tình Tình giả vờ vô tội: “Y cô là việc cô vì tiên mà mang thai hộ ấy hả?”
Giang Tiêu Tiêu siết chặt hai bàn tay, nhìn chòng chọc vào cô ta.
Giang Tình Tình nhìn những người vây xem xung quanh, nói tiếp: “Cô làm ra việc không biết xấu hổ như thế, làm sao tôi biết rõ được? Nếu biết thì lúc đó tôi đã ngăn cản cô rôi..
Tức thì mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, đơn giản đều là chê bai Giang Tiêu Tiêu.
Trước đây nếu nghe được những lời chỉ trỏ ấy, có lẽ cô sẽ nổi giận rồi tranh cãi với Giang Tình Tình.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô thay đổi rồi.
Mọi tâm tư và sức lực nên được dành cho người đáng giá chứ không phải để lãng phí cho những kẻ ất ơ nào đó.
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, rôi cô nở nụ cười, hỏi: “Nói xong chưa?”
Giang Tình Tình thấy cô không hề bị ảnh hưởng thì cau mày, nhìn cô đầy nghi hoặc: Sao con khốn ấy bình tĩnh thế? Không phản bác lại à?
Giang Tiêu Tiêu nhìn Thẩm Thục Lan: “Tốt nhất là nói cho rõ ràng, tại sao ba tôi lại suýt mất mạng?
Hơn nữa…
Cô chuyển tâm mắt sang Giang Tình Tình, cười chế nhạo: “Cô đừng hòng mơ tưởng dùng chuyện năm đó kích thích tôi, vô dụng thôi. Trước dây là tôi sợ, nên mới muốn giấu giếm. Nhưng bây giờ tôi không sợ gì nữa, cô muốn nói gì thì cứ việc nói, tùy cô.”
Điều cô sợ nhất là Cận Tri Thận biết chuyện này, nhưng giờ anh đã biết rồi, thế thì cô còn sợ gì nữa?
Hơn nữa cô cũng không ăn trộm ăn cắp, không làm việc gì vi phạm pháp luật, ngay thẳng chính trực, không sợ người khác chỉ trỏ sau lưng.
“GôI”
Thấy không làm gì được Giang Tiêu Tiêu, sắc mặt Giang Tình Tình trở nên rất khó coi, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu không chuyện gì khác thì tôi đi trước.”