Chương 303
Không cần tự mình ra tay Giang Tiêu Tiêu kiên nhẫn dạy Tiểu Bảo vẽ tranh, không phát hiện có người vào phòng.
“Bây giờ chúng ta tô màu cho mặt trời trước.’ Cô chăm chú tìm bút màu thích hợp cho Tiểu Bảo, mà Tiểu Bảo ngồi bên cạnh cô lơ đãng quay đầu thì trông thấy người đàn ông phía sau. Bé giật mình: “Ba, sao ba lại ở đây?”
Giang Tiêu Tiêu nhanh chóng nhìn sang, tức thì trông thấy Cận Tri Thận đang mỉm cười dịu dàng nhìn họ.
“Anh vào lúc nào thế?” Cô hỏi.
“Được một lúc rồi.”
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày: “Sao anh không lên tiếng?”
Cận Tri Thận bật cười: “Hai mẹ con chăm chú quá nên anh không muốn quấy rầy.’ Nhất là trông thấy một lớn một nhỏ cùng ngồi vẽ tranh với nhau, hình ảnh rất đỗi ấm áp khiến anh không nỡ phá hỏng.
“Ba ơi, ba xem bức tranh mẹ dạy con vẽ này!
Tiểu Bảo lấy tranh cho ba xem như hiến vật quý.
Bức tranh vẽ một bãi cỏ, trên bãi cỏ có ba người gồm hai người lớn và một đứa trẻ. Họ nắm tay nhau, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
Ánh mắt Cận Tri Thận dịu dàng như sắp tan thành nước.
“Bức tranh này vẽ chúng ta phải không?” Cận Tri Thận hỏi.
“Vâng ạ.’ Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, sau đó chỉ vào nhân vật trong bức tranh: “Đây là ba, đây là mẹ, còn đây là con.”
“Vẽ đẹp lắm”
Được ba khen ngợi, Tiểu Bảo cười híp cả mắt.
“Ba ơi, mẹ nói bức tranh này tên là ‘Gia đình hạnh phúc’ đấy.”
Giang Tiêu Tiêu thấy Tiểu Bảo nói ra chuyện này, gương mặt nóng bừng lên, cuống quít giải thích: “Em không biết Tiểu Bảo vẽ chúng ta nên em…
Cận Tri Thận không nhịn được bật cười thành tiếng khi thấy cô sốt sắng giải thích nhưng lại không thể giải thích rõ ràng được, thành ra dáng vẻ cực kỳ chán nản: “Tiêu Tiêu, lẽ nào em không cảm thấy chúng ta là gia đình hạnh phúc hay sao?”
“Em… Thật ra… Giang Tiêu Tiêu cũng không biết vì sao mình lại muốn giải thích.
Hỏng bét rồi!
“Có phải em cảm thấy không chân thực đúng không?” Cận Tri Thận chăm chú nhìn cô.
Giang Tiêu Tiêu khế gật đầu.
Cận Tri Thận đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa nhẹ, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tiêu Tiêu à, anh và Tiểu Bảo đều ở đây, tất cả đều là sự thật.
“Em biết.”
Có điều cô cảm thấy niềm hạnh phúc này rất không chân thực, dường như chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ tan biến ngay.
Tiểu Bảo nhào vào lòng cô: “Mẹ ơi, con và ba sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười ôm lấy bé: “Mẹ cũng sẽ luôn ở cạnh hai ba con.”
Thấy hai người thân thiết như vậy, trong mắt Cận Tri Thận đong đây dịu dàng, nụ cười trên môi cũng rõ ràng hơn.
Sau khi dỗ Tiểu Bảo ngủ, Giang Tiêu Tiêu tới phòng sách.
Cận Tri Thận vẫn đang làm việc.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên thì thấy người tới là cô, vì vậy khóe môi khẽ cong lên: “Tiểu Bảo ngủ rồi?”
“Vâng.’ Giang Tiêu Tiêu đi tới ghế dựa ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy vậy, Cận Tri Thận dứt khoát gác lại công việc; chăm chú nhìn cô: “Hôm nay ba em đến nhà à?”
Cô gật đầu: “Bọn họ có gây sự với em không?”
Giang Tiêu Tiêu nhướng mày: “Có gây sự với em nhưng em đã tát Thẩm Thục Lan hai phát, đau hết cả tay.”
Cận Tri Thận đứng dậy đi tới cạnh cô, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra tay cô. Sau đó, anh ngẩng đầu lên cười dịu dàng: “Sau này còn xảy ra chuyện tương tự thì cứ để người làm lo, em không cần phải tự mình ra tay.”
“Chuyện thế này thì phải tự mình giải quyết mới hả giận.
Giang Tiêu Tiêu vừa nói vừa mân mê ngón tay mình.
Hai người cùng im lặng.
Mãi lâu sau Cận Tri Thận mới cất tiếng hỏi: “Con của Giang Tình Tình mất rồi, có phải em rất áy náy không?”
Giang Tiêu Tiêu lặng thinh không trả lời.
Cận Tri Thận đứng dậy: “Tiêu Tiêu, chuyện đứa trẻ kia không liên quan gì tới em, tất cả là do Giang Tình Tình tự làm tự chịu.”
“Tri Thận.” Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh: “Em biết là Giang Tình Tình tự làm tự chịu, thế nhưng đứa trẻ vô tội, không phải sao?”
“Anh không phủ nhận đứa trẻ vô tội, nhưng em và mẹ em không phải cũng vô tội sao?”
“Không giống mà.” Giang Tiêu Tiêu bỗng bực bội: “Trẻ con không liên quan gì đến ân oán giữa người lớn chúng ta cả, bé chẳng biết gì hết, bé…”
Nói đến đây, Giang Tiêu Tiêu giơ tay che mặt, đau khổ nhắm chặt mắt.
Từ khi biết đứa con trong bụng Giang Tình Tình không còn, cô vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cô cảm thấy đó như một cơn ác mộng quấn lấy cô.
“Tiêu Tiêu.” Cận Tri Thận giữ hai vai cô, nghiêm túc nói: “Em phải nhớ rằng việc này không liên quan gì tới em cả, em đừng tự mình đi vào ngõ cụt rồi nghĩ ngợi lung tung được không?”
“Em không nghĩ ngợi lung tung!”
Giang Tiêu Tiêu kích động hất tay anh ra. Cô ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe: “Anh để em yên tĩnh một mình chốc lát được không, em thật sự rất khó chịu.”
Cận Tri Thận vươn tay muốn chạm vào cô nhưng bị cô tránh ne.
Anh thu tay về, cười tự giêu: “Em nhất quyết phải tự dăn vặt mình vì chuyện của người khác sao?”
Giang Tiêu Tiêu cắn môi không đáp.
Cận Tri Thận thở dài rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiêu Tiêu, có đôi khi lương thiện quá sẽ làm hại chính mình.’ Anh bật cười, bất lực nói: “Em bình tĩnh lại đi, có lẽ sẽ nghĩ thông suốt.”
Dút lời anh ra khỏi phòng sách, dành không gian lại cho cô.
Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu, hai mắt khép chặt, lông mày nhíu lại, vẻ mặt nhuốm bi thương.
Cô không muốn nói năng cư xử như vậy song không kìm chế được cảm xúc.
Rốt cuộc thì cô phải làm sao mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng quấn lấy mình này đây?
Đây là lân đầu tiên cô và Cận Tri Thận xảy ra mâu thuẫn kể từ khi quen biết biết tới nay.
Mặc dù anh không nói ra nhưng cô biết chắc chắn anh không vui.
Khi nào mình nghĩ thông suốt sẽ xin lỗi anh đàng hoàng sau vậy.
Cận Tri Thận về phòng mà vẫn lo lắng cho Giang Tiêu Tiêu, cho nên anh quay lại phòng sách nhưng Giang Tiêu Tiêu không còn ở đó.
Anh không kìm được mà bất đắc dĩ cười.
Thôi vậy, để cô yên tĩnh một mình chốc lát đi.
Hôm sau, khi Giang Tiêu Tiêu thức dậy Cận Tri Thận đã đi làm rồi.
Cô đứng trước cửa phòng ăn, ngây người nhìn ghế ngồi của Cận Tri Thận.
Mọi hôm dù bận rộn cỡ nào anh cũng ăn sáng cùng cô rồi mới đi làm.
Anh vẫn chưa hết giận chuyện tối qua sao?
Bỗng dưng cô hơi khó chịu, cảm thấy mình gây sự vô cớ.
Quản gia đi tới, thấy cô đứng trước cửa bèn ân cần hỏi thăm: “Mợ chủ, cô sao thế? Sao không vào phòng ăn sáng?”
Nghe thấy tiếng người nói chuyện, Giang Tiêu Tiêu mới hoàn hồn, quay lại mỉm cười với đối phương: “Cháu không sao.”
“Cậu chủ dặn tôi chuyển lời tới cô rằng cậu ấy đi công tác vài ngày, có chuyện gì thì cô hãy tìm cậu hai.
“Đi công tác ạ?” Giang Tiêu Tiêu nhíu mày.
“Vâng, cậu chủ nói là công ty hợp tác ở nước ngoài xảy ra vấn đề, cậu chủ phải đích thân qua đó xem thử.”
Giang Tiêu Tiêu cau mày, anh đi công tác thật hay là vẫn còn giận cô nên tránh mặt cô?
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!