Chương 311
Giang Tiêu Tiêu vừa xây ra chuyện, Cận Tri Dực lập tức báo cảnh sát, đồng thời cũng tạo áp lực để bọn họ nhất định phải mau sớm bắt được tên côn đồ ấy.
Nhưng dù rằng bên cảnh sát đã điều động rất nhiều lực lượng cảnh sát thì vẫn không thu hoạch được gì.
Điều này làm cho cảnh sát và Cận Tri Thận đều tức điên!
“Anh à, thành phố Cẩm lớn như thế, tìm hết mọi ngóc ngách, thiếu điều xốc từng tấc đất lên rồi mà vẫn không tìm được tên đó. Anh nói xem liệu có phải gã biết thuật tàng hình hay độn hổ gì đó không?”
Bởi vì không tìm được tên côn đồ, Cận Tri Dực không nhịn được mà oán giận với Cận Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu ở bên cạnh nghe anh ta nói, nhất thời không kìm được, phì cười. Cân Tri Dực lập tức không vui, quay đầu nói: “Chị dâu, em không nói đùa đầu!”
Giang Tiêu Tiêu thấy anh ta thật sự bực bội, lập tức ngừng cười, an ủi: “Thật ra anh cũng không cần gấp gáp quá, cứ từ từ tìm rồi sẽ tìm được thôi.”
“Từ từ tìm?” Cận Tri Dực nhíu mày, sau đó chỉ vào cô và nói với Cận Tri Thận: “Anh à, anh nghe thấy chưa? Chị dâu bảo em từ từ tim thôi.”
Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi nhìn về phía anh ta với ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Chú nghe cô ấy hay nghe anh?”
“Nghe anh.” Cận Tri Dực bĩu môi.
Mấy ngày nay, anh ta bị việc này hành hạ đến độ sắp trọc đầu rồi, nếu vẫn không tìm được thì anh ta biến thành trọc thật mất.
Cận Tri Thận rời tầm mắt đi, bình tĩnh phân tích: “Gã vẫn đang ở trong thành phố Cẩm, có thể đang ẩn núp ở một nơi nào đó. Gã sẽ xuất hiện lại.”
“Xuất hiện? Có khả năng ấy à?”
Theo Cận Tri Dực, nếu đối phương đã gây án hai lần liên tiếp thì với tính cách của gã, nhất định phải trốn đi, trốn càng xa càng tốt.
“Gã ra tay với Tiêu Tiêu chẳng qua là muốn báo thù cho đám đồng bọn bị bắt. Lần trước chưa thực hiện được, chắc chắn gã sẽ còn trở lại.”
Nói đến đây, Cận Tri Thận sầm mặt, lần này anh tuyệt đối sẽ không để Tiêu Tiêu bị tổn thương một chút nào nữa.
“Vậy em cử thêm vài người bảo vệ chị dâu.” Cận Tri Dực nói.
Giang Tiêu Tiêu cau mày, chần chừ nói: “Không… không nghiêm trọng đến vậy chứ?”
Cô cảm giác mình sắp thành động vật cần được bảo vệ, như thế có phải là chỉ cần chưa bắt được thủ phạm thì về sau cô đi đâu cũng phải có vệ sĩ đi theo?
Cận Tri Dực quay sang nhìn cô: “Chị dâu, dù có nghiêm trọng hay không thì cẩn thận vẫn hơn.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, điều này cũng đúng.
Sự việc ngày hôm đó quả thật cô không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
“Mẹ ơi!”
Đúng lúc này, một bóng người nho nhỏ nhào về phía Giang Tiêu Tiêu.
Nhưng còn chưa đụng vào cô thì đã bị Cận Tri Thận xách cổ áo rồi đặt xuống chỗ cách giường vài chục cen-ti-mét..
Vừa bị buông xuống, Tiểu Bảo lại muốn bổ nhào lên tiếp.
Cận Tri Thận đành giữ bé lại, quở trách với giọng nghiêm khắc: “Cận Tiểu Bảo!”
Hai mắt Tiểu Bảo đỏ hoe, ngay sau đó bé khóc òa lên.
“Con muốn ôm mẹ mà!”
Bé khóc nức nở, nom rất oan ức.
“Tri Thận, anh…”
Giang Tiêu Tiêu hơi bất mãn trừng Cận Tri Thận một cái, sau đó cô vẫy tay với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con lại đây nào.”
Tiểu Bảo nhấc chân lên định đi, nhưng lại nghĩ đến hành động của ba mình vừa rồi, thế là bé nhìn về phía Cận Tri Thận với vẻ sợ hãi.
Cận Tri Thận gật đầu.
Anh chỉ sợ bé đè lên Giang Tiêu Tiêu làm cô đau thôi.
Được ba gật đầu đồng ý, Tiểu Bảo mới dám lại gần.
Giang Tiêu Tiêu lau nước mắt cho bé, mỉm cười dỗ dành: “Tiểu Bảo, đừng khóc. Khi nào mẹ khỏe rồi con muốn thế nào cũng được, được không?”
“Dạ.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
“Tiểu Bảo ngoan quá.” Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé đầy hiền dịu.
Sau đó Cận Tri Thận và Cận Tri Dực cùng rời đi, còn Tiểu Bảo muốn ở với mẹ mình nên ở lại.
Có Tiểu Bảo ở bên, Giang Tiêu Tiêu không hề cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng trong phòng bệnh lại vang lên tiếng cười vui vẻ.
Cùng lúc đó, tại một tiểu khu cũ kỹ của thành phố Cẩm, Tô Uyển Ương đỗ xe dưới một tòa nhà.
Cô ta mở cửa bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cũ nát phủ kín rêu xanh, khuôn mặt được trang điểm khéo léo hiện lên vẻ chán ghét.
Nếu không phải vì người đàn ông đó gọi cô ta đến thì cô ta thật sự không muốn đến nơi như thế này chút nào.
Cầu thang chật hẹp chỉ đủ cho một người đi, tường bị bong tróc từng mảng, ánh đèn u ám, Tô Uyển Ương khẽ rùng mình.
Cô ta đi lên tầng ba, đứng trước căn nhà bên trái và gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau cửa mở, nhưng chỉ mở hé, lộ ra gương mặt của một người đàn ông.
Người đàn ông đó nhìn thấy người đến là Tô Uyển Ương mới mở cửa ra, để cô ta đi vào.
Thứ mùi mục ruỗng của căn nhà cũ kỹ phả vào mặt, cộng thêm rác rưởi vứt bừa bãi khắp nơi, gần như không có chỗ đặt chân.
Tô Uyển Ương giơ tay che mũi, vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt.
Cô ta đá chỗ rác bên chân đi, đứng yên ổn được rồi mới quay đầu lại nhìn người đàn ông kia: “Nói đi, anh tìm tôi có việc gì?”
“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Gã hỏi.
“Còn có thể thế nào nữa, cảnh sát vẫn đang truy tìm anh.”
Nghe vậy, người đàn ông nọ cau mày: “Không được, tôi không thể ở lại thành phố Cẩm thêm được nữa, cô phải giúp tôi đi khỏi đây.”
Tô Uyển Ương nhướng mày: “Anh muốn đi thì không thành vấn đề.
Nhưng mà anh cũng phải đi được đã.
“Cô có ý gì?” Người đàn ông cảnh giác nhìn cô ta.
“Nhà họ Cận và cảnh sát đều đã sắp xếp người của mình ở bến xe và sân bay, hơn nữa anh vẫn là tội phạm truy nã trên mạng, muốn bỏ trốn không dễ dàng đâu.”
Tức khắc gã hoảng sợ: “Vậy phải làm sao? Tôi không muốn ngồi tù.
Tô Uyển Ương nhìn gã với ánh mắt ghét bỏ, giễu cợt: “Anh có còn là đàn ông không đấy? Sợ đến mức ấy cơ à?”
“Cô nói gì? Người đàn ông bị giọng điệu khinh thường ấy chọc giận, trợn mắt nhìn cô ta đầy hung ác: “Tốt nhất cô nói chuyện cho cẩn thận, dù sao tôi cũng là tội phạm truy nã, không sợ phạm thêm một tội nữa.”
Tô Uyển Ương biết loại người như gã một khi nổi nóng thì chuyện gì cũng dám làm.
Vì an toàn của bản thân, cô ta nói năng cẩn thận hơn.
“Anh à, anh cứ yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh đi khỏi thành phố Cẩm”
“Tôi nói cho cô biết, nếu đến lúc đó tôi không đi ra thành phố Cẩm được, bị bắt thì cô cũng đừng hòng sống yên ổn, biết chưa?”
“Tôi biết rồi.”
Tô Uyển Ương hơi cúi đầu, che giấu nét u ám chợt hiện lên trong mắt.
Dù người đàn ông đó không uy hiếp cô ta thì cô ta cũng biết một khi gã bị bắt, cô ta cũng không thể trốn thoát.
Vậy nên vì tốt cho bản thân, cô ta nhất định phải nghĩ cách đưa gã rời đi.
Nhưng rốt cuộc cô ta nên làm thế nào mới có thể né tránh được tai mắt của cảnh sát và nhà họ Cận để đưa gã đi?
Người đàn ông thấy cô ta mải suy nghĩ mà không nói gì, bèn nói: “Tốt nhất là cô đừng giở trò gì, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Tô Uyển Ương ngước mắt nhìn gã, mỉm cười lấy lòng, nói: “Sao vậy được chứ? Anh à, anh nghĩ nhiều rồi.”
Gã nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu rồi mới nói: “Số tiền cô hứa đưa cho tôi, đừng quên đấy.”
“Nhớ chứ, giờ tôi sẽ đưa cho anh ngay.
Bấy giờ người đàn ông đó mới gật đầu hài lòng: “Được rồi, nể mặt cô thành tâm như thế, cô có cần tôi giúp gì nữa không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!