Chương 316 Quả nhiên anh ấy vẫn còn nhớ nhung
Giang Tiêu Tiêu “Bận?”
Giang Tình Tình giễu cợt: “Con thấy anh ấy không muốn gặp con thì đúng hơn”
Cô ta giận dữ nói xong, Thẩm Thục Lam đang định khuyên bảo thì Lam Quân Hạo đi vào.
Anh ta nghe được những gì Giang Tình Tình vừa nói, bởi vậy sắc mặt hơi khó coi, nhưng vẫn nén giận, nói: “Chẳng phải anh đến thăm em rồi đây à?”
“Hừ!”
Giang Tình Tình cho anh ta một gương mặt lạnh tanh.
“Quân Hạo, con đến rồi à”
Thẩm Thục Lan niêm nở chào đón.
“Cô ạ” Lam Quân Hạo mỉm cười chào hỏi bà ta.
“Con cũng biết Tình Tình mới mất đứa bé, cho nên dễ phát cáu, con đừng để bụng”
“Con biết”
Mấy hôm nay Lam Quân Hạo không đến bệnh viện, bản thân anh ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Lần này sau khi mất đi đứa con, anh ta mới biết thì ra Giang Tình Tình lại xấu tính như vậy, trước kia cô ta luôn dịu dàng.
Nhưng bây giờ, hơi chút là nổi giận, lại còn đổ hết mọi sai lầm lên đầu Giang Tiêu Tiêu.
Nói cho cùng, anh ta vẫn nhớ cuộc sống ở bên Giang Tiêu Tiêu ngày trước.
Lam Quân hạo thầm thở dài, dù hoài niệm thì cũng không quay trở lại được.
Anh ta đi đến bên cạnh Giang Tình Tình, giơ tay khoác lên vai cô ta.
“Đừng đụng vào em!” Giang Tình Tình tránh tay anh ta ra, quay mặt sang một bên không thèm nhìn anh †a.
“Tình Tình, đừng giận mà, nhé?”
Lam Quân Hạo nhẹ nhàng dỗ dành.
“Em không giận, chỉ là trái tim em lạnh giá rồi” Giang Tình Tình quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta, dùng ngón tay chọc chọc ngực anh ta: “Anh tự suy nghĩ đi, đã bao lâu rôi anh không đến bệnh viện? Dù chúng ta chưa kết hôn, anh cũng đừng quên đứa bé là con ai”
“Anh sai rôi mà” Lam Quân Hạo nắm tay cô ta, mim cười dịu dàng: “Thật sự là anh rất bận. Nhưng giờ hết bận rồi, về sau anh có thể ở bên em”
Giang Tình Tình hừ mạnh một tiếng: “Lời của anh, em không tin”
“Được rồi nào, Tình Tình, Quân Hạo đã nói vậy rồi, con cũng đừng giận nữa” Thẩm Thục Lan khuyên.
“Tình Tình” Lam Quân Hạo gọi thử một tiếng.
Bấy giờ Giang Tình Tình mới bĩu môi, nói: “Chính miệng anh nói đấy nhé, về sau phải ở bên em”
Lam Quân Hạo cười khẽ: “Ừ”
“Vậy em tạm thời tin anh”
Giang Tình Tình ngả vào lòng anh ta, nở nụ cười đắc ý.
Cô ta tự tin cho rằng mình chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của Lam Quân Hạo.
Thấy hai người họ hòa hảo lại, Thẩm Thục Lan thở phào một hơi, sau đó xoay người đi ra ngoài, định cho bọn họ không gian riêng tư.
Nhưng bà ta còn chưa kịp đi ra ngoài thì có hai cảnh sát tiến vào.
“Ai là Giang Tình Tình?” Một cảnh sát hỏi.
Nghe tiếng hỏi, Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo lập tức tách ra, quay lại nhìn.
“Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì thế?”
Thẩm Thục Lan hỏi với vẻ căng thẳng.
“Giang Tình Tình bị tình nghỉ có liên quan đến tội cố ý gây thương tích”
“Sao lại vậy được?”
Thẩm Thục Lan kích động.
Bà ta quay đầu nhìn Giang Tình Tình, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Đồng chí cảnh sát, phiên các anh hãy nói rõ về chuyện này” Lam Quân Hạo đứng ra, nhìn hai cảnh sát một cách nghiêm túc.
Còn Giang Tình Tình siết chặt ga giường dưới thân, khuôn mặt vẫn cố giữ sự bình tĩnh, không muốn để lộ vẻ hoảng loạn.
Thật ra cô ta biết rõ cảnh sát đến vì chuyện của ai.
Nhưng cô ta không ngờ lại đến nhanh như Vậy.
“Chúng tôi bắt được một nghi phạm, cung khai Giang Tình Tình xúi giục anh ta thực thi hành vi bạo lực với cô Giang, dẫn đến việc cô Giang sảy thai.”
Lam Quân Hạo cực kỳ kinh hãi, anh ta quay đầu nhìn Giang Tình Tình với vẻ không dám tin.
“Không phải tôi!” Giang Tình Tình giải thích: “Tôi cũng sảy thai, vẫn luôn ở trong bệnh viện, hoàn toàn không tiếp xúc với người nào cả”
Sau đó cô ta nói với Lam Quân Hạo, giọng nói ẩn chứa sự hoảng loạn: “Quân Hạo, anh phải tin em, em tuyệt đối không hề làm việc này!”
“Đúng đấy đồng chí cảnh sát, liệu có phải các anh nhầm rồi không?” Thẩm Thục Lan cũng quýnh lên.
“Chính tai tôi nghe thấy, sao có thể nhầm được”
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Mọi người trong phòng bệnh quay ra nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, thì thấy Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu sóng vai bước Vào.
“Tiêu Tiêu” Lam Quân Hạo nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, vô thức gọi tên cô.
Giang Tình Tình nghe thấy thế, tức giận đến độ mặt mũi vặn vẹo, quả nhiên anh ấy vẫn nhớ nhung Giang Tiêu Tiêu!
“Hai người đến đây làm gì?” Thẩm Thục.
Lan trừng mắt nhìn bọn họ với vẻ mặt khó chịu.
Giang Tiêu Tiêu khẽ nở nụ cười, nói một cách lạnh nhạt: “Tôi đến để xác nhận nghi phạm”
Sắc mặt Thẩm Thục Lan trảng bệch, bà ta la ầm lên: “Tất cả các người đi ra ngoài cho tôi! Ở đây không có nghỉ phạm gì đó như lời các người nói!”
Bà ta muốn đuổi luôn cả cảnh sát.
Một cảnh sát khiển trách: “Bà đang cản trở người thi hành công vụ, chúng tôi có quyền tạm giam bà”
Đối phương vừa nói thế, Thẩm Thục Lan lập tức an phận, xấu hổ nói: “Dù thế nào chúng tôi cũng là công dân tốt tuân thủ pháp luật, các anh đi tay không một chuyến rồi”
Cảnh sát chẳng buồn đáp lại bà ta mà đi thẳng đến trước mặt Giang Tình Tình, hỏi: “Giang Tình Tình, cô biết Lý Minh không?”
“Không quen biết.
“Giang Tình Tình, cô phải trả lời một cách trung thực, rốt cuộc cô biết Lý Minh không?” Giọng điệu của cảnh sát trở nên nghiêm khắc hơn.
Giang Tình Tình bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tôi đã nói không biết là không biết”
Hai cảnh sát nhìn nhau, sau đó hỏi tiếp: “Có phải cô đã xúi giục Lý Minh thực hiện hành vi bạo lực với cô Giang không?”
“Tôi đã nói là mình không biết Lý Minh thì làm sao xúi giục anh ta được?” Giang Tình Tình giễu cợt: “Đồng chí cảnh sát, có phải các anh nhận hối lộ của người nào đó nên cố ý vu hãm tôi không?”
“Giang Tình Tình, xin cô hãy tôn trọng cảnh sát!” Cảnh sát nghiêm giọng quát.
“Tình Tình, sao em lại nói năng với đồng chí cảnh sát như thế?” Lam Quân Hạo vội vàng lại gần, cười làm lành với cảnh sát: “Các anh khoan dung cho, đừng chấp nhặt với cô ấy”
Giang Tình Tình không thích nghe anh ta nói như vậy: “Lam Quân Hạo, anh nói kiểu gì thế hả?
“Em bớt nói vài câu đi!” Lam Quân Hạo.
thấp giọng trách cứ: “Nếu em không muốn bị bắt thì im lặng cho anh”
“Anh!” Giang Tình Tình giận đến mức không thốt nên lời.
Mới vừa rồi hãy còn dịu dàng nói sau này ngày ngày ở bên cô ta, hiện giờ lại giống như thay đổi thành một người khác, hung dữ với cô ta.
Bởi vì Giang Tiêu Tiêu xuất hiện nên anh mới thay đổi.
Đúng, chính là vì Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tình Tình ngẩng đầu trừng Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt oán độc.
Nhưng Giang Tiêu Tiêu chỉ hờ hững nhìn cô ta, cũng không coi cô ta ra gì.
“Đồng chí cảnh sát, các anh chắc chắn người tên Lý Minh này nói thật ư?” Lam Quân Hạo hỏi.
Cho dù rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước tiên anh ta cũng phải bảo vệ Giang Tình Tình, không thể để cô ta bị cảnh sát mang đi.
Cảnh sát chưa kịp trả lời thì Cận Tri Thận lên tiếng trước.
“Lam Quân Hạo, làm sao anh chứng minh được Giang Tình Tình nói thật?”
Lam Quân Hạo cười: “Chủ tịch Cận, anh cứ phải tranh cãi với tôi như thế à?”
“Không phải tranh cãi mà là hỏi thật lòng thôi”
Cận Tri Thận nhìn anh ta, trên khuôn mặt điển trai không có một chút biểu cảm.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!