Chương 319 Người đừng sau giật dây là người khác
Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi mới trả lời: “Một người chết, ba người bị thương, nên nhận tội cũng nhận rồi. Có điêu xảy ra một chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Nghi phạm khai ra Giang Tình Tình là người xúi giục gã làm những việc này, nhưng khi đối chất trực tiếp với Giang Tình Tình lại nói là không biết cô ta”
“Thế tức là sao?” Cận Tri Dực cau mày.
“Tức là Giang Tình Tình mà gã biết cũng không phải Giang Tình Tình mà chúng ta biết” Giang Tiêu Tiêu giải thích.
Cô vừa nói rõ, Cận Tri Dực hiểu ngay: “Cũng có nghĩa là việc này không liên quan đến Giang Tình Tình”
“Chưa chắc” Cận Tri Thận lắc đầu: “Có lẽ có liên quan”
Nói đến đây, anh quay đầu sang nhìn Giang Tiêu Tiêu, hỏi dò: “Lúc đó khi Giang Tình Tình đối chất với nghi phạm, em có phát hiện vẻ mặt của cô ta có gì đó khác thường không?”
Giang Tình Tình cố gắng nhớ lại, rôi gật đầu một cách chần chừ: “Hình như là có chút khác thường, nhưng em cũng không chắc chắn lãm”
Lúc đó Lý Minh nói rất nhiêu, nhưng Giang Tinh Tình phủ nhận tất cả mọi việc, hơn nữa gã cũng nói chưa từng gặp đối phương.
Vậy Giang Tình Tình mà gã nói rốt cuộc là ai?
Cận Tri Dực suy nghĩ một lát, nói: “Vậy là người đứng sau giật đây là một người khác”
“Tri Dực, chú cho người theo đõi Giang Tình Tình có thấy cô ta tiếp xúc với ai không?” Cận Tri Thận hỏi.
“Không có. Ngoài vợ chồng Giang Chấn ra không còn ai khác, ngay cả Lam Quân Hạo cũng rất ít gặp”
Vậy rốt cuộc là ai?
Cận Tri Thận cau mày, rơi vào trầm tư.
Cận Tri Dực nhìn Giang Tiêu Tiêu, hỏi han: “Chị dâu, chị không bị thương chứ?”
“Không. Cảm ơn anh lúc đó đã cứu tôi và anh trai anh”
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích, nếu không nhờ anh ta thì có lẽ bọn họ đã thành vong hồn dưới bánh xe rồi.
“Không có gì, chị không sao là tốt rồi” Cận Tri Dực cười như một cậu nhóc mới lớn.
Giang Tiêu Tiêu cũng cười đáp lại, không hề phát hiện có gì đó bất thường không lời nói của anh ta.
Trái lại Cận Tri Thận chợt nhận ra, nhìn Cận Tri Dực với ánh mắt suy tư.
“Chị dâu, chị mau về nghỉ ngơi đi, để anh em ở lại với em là được” Cận Tri Dực nói.
Cô cũng là bệnh nhân, anh ta không dám để cô hỗ trợ chăm sóc mình.
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu cố ý ra vẻ sừng sộ: “Anh đang đuổi tôi đi đấy à? Tôi giận đấy”
Cận Tri Dực tưởng thật, vội chối ngay: “Chị dâu, em không có ý đó, chỉ là em..
Ba chữ “lo cho chị” ra đến bên miệng lại nuốt trở vào.
“Chỉ là gì?”
“Chỉ là…” Cận Tri Dực không nhìn thẳng vào mắt cô : “Em sợ anh em lại nói em không hiểu chuyện”
Giang Tiêu Tiêu bật cười: “Yên tâm đi, anh của anh sẽ không nói gì anh đâu. Dù sao bây giờ anh cũng là ân nhân cứu mạng của hai chúng tôi mà”
“Đúng không Tri Thận?” Cô quay sang hỏi Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận gật đầu một cách lạnh nhạt.
“Chị đâu, chị đừng nói thế, em ngại lắm”
Cận Tri Thận nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời sắp tối, vì vậy nhắc lại: “Chị dâu, thật đấy, chị về nghỉ ngơi đi. Có anh em trông ở đây là được rồi”
Lần này Giang Tiêu Tiêu không nói gì nữa, cô gật đầu cười: “Vậy được, tôi đi về nghỉ.
Anh cũng nghỉ ngơi cho khỏe”
“Tri Thận, em về phòng bệnh trước đây”
Giang Tiêu Tiêu nói với Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận gật đầu: “Em ở một mình phải cẩn thận, có việc gì thì gọi điện cho.
anh”
“Vâng”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu với anh rồi xoay người đi ra ngoài.
Đến khi cô đi rồi, Cận Tri Thận đi đến trước mặt Cận Tri Dực, chặn tầm mắt nhìn về phía cửa của đối phương.
“Sao vậy anh?”
Cận Tri Dực ngẩng đầu lên với vẻ bất mãn, đang định oán giận vài câu thì vừa khéo.
đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh trai mình.
Anh ta giật nảy mình.
Anh ta hơi chột dạ mà chuyển tầm mắt sang nơi khác, cười khan, nói: “Rốt cuộc người đứng sau giật dây là ai nhỉ?”
“Tri Dực” Giọng Cận Tri Thận trầm thấp.
Trái tim Cận Tri Dực vọt lên cổ họng: “Anh, anh muốn nói gì à?”
“Không phải” Cận Tri Thận bình tĩnh nhìn bên chân bó bột của anh ta, trong mắt thoáng hiện lên một loại cảm xúc không dễ nhận ra.
“Anh chỉ muốn nói là lần này thật sự cảm ơn chú”
Nếu lúc đó anh ta không phản ứng kịp mà xông lên đẩy anh và Tiêu Tiêu ra thì tính mạng của hai người họ khó giữ nổi chứ không phải là lành lặn đứng ở đây.
Cận Tri Dực không ngờ anh sẽ nói cảm ơn, nhất thời vừa mừng vừa sợ vì được quan tâm, anh ta vội nói: “Anh, đừng như vậy, em không quen”
Cận Tri Thận nheo mắt: “Điều anh có thể làm cũng chỉ là nói một câu ‘cảm ơï thôi, còn những thứ khác… chú cũng đừng mong”
Không biết có phải ảo giác không mà Cận Tri Dưc cứ cảm giác lời này của anh có thâm ý?
Cận Tri Dực ngước mắt lên nhìn Cận Tri Thận, lại đối diện với đôi mắt tối đen của anh, đôi mắt sâu thảm ấy giống như có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
Không phải là anh ấy biết ý nghĩ của mình đấy chứ?
Cận Tri Dực thầm kinh hãi, vội vàng nói: “Em đâu có nghĩ gì khác, không có gì cả”
Nói xong, anh ta còn cười gượng vài tiếng.
Chẳng hiểu sao lại có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
“Không có thì tốt” Cận Tri Thận nhìn xoáy vào anh ta rồi đi đến chỗ ghế sô pha và ngồi xuống.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Cận Tri Dực nằm trên giường bệnh, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trên mặt hiện lên nét rối rắm.
Một lúc lâu sau, anh ta quay đầu sang nhìn Cận Tri Thận: “Anh, anh đừng nghĩ nhiều, em không nghĩ gì hết”
Cận Tri Thận nghe vậy, khẽ ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Anh không nên nghĩ nhiều cái gì? Còn chú nghĩ gì?”
Cận Tri Dực: “..”
Được rồi, coi như anh ta không nhắc đến vấn đề này, bằng không cũng không nói rõ được.
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Giang Tiêu Tiêu trở lại phòng mình, lúc sắp đến nơi cô bất ngờ nhìn thấy một người quen đứng ngoài phòng bệnh.
Cô vui mừng ra mặt, bước nhanh đến đó.
“Anh”
Là Lục Tranh.
Anh vừa biết được chuyện của Giang Tiêu Tiêu lập tức đi nhanh đến bệnh viện, không ngờ cô lại không có ở phòng bệnh, anh ấy đang do dự nên chờ tiếp hay về trước rồi ngày khác đến thăm, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
Anh ấy quay đầu lại, lúc trông thấy Giang Tiêu Tiêu thì nở nụ cười ấm áp.
“Anh, sao anh lại đến đây?” Giang Tiêu Tiêu đi đến trước mặt anh ấy.
“Anh đến thăm em” Lục Tranh nhìn cô với vẻ lo lắng: “Anh nghe được tin về em nên đến đây, em không sao chứ?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Em không sao.
Xin lỗi anh, để anh phải lo lắng rồi.
Lục Tranh cau mày nhìn lớp băng gạc quấn trên đầu cô: “Em chắc là không sao chứ?
Đầu bị va đập có nghiêm trọng không?”
“Anh nói cái này à” Giang Tiêu Tiêu giơ tay sờ băng gạc: “Chỉ bị chấn động não nhẹ thôi, nhưng giờ ổn rồi, không sao nữa”
“Dù khỏe rồi thì em cũng không nên chạy lung tung khắp nơi như thế chứ” Lục Tranh quở trách một cách nghiêm khắc, hệt như một người cha già.
Giang Tiêu Tiêu buột miệng cười: “Anh à, em không sao thật mà, anh không cần lo lắng quá đâu”