Chương 320 Cô mới là chủ mưu
Vào phòng bệnh, Giang Tiêu Tiêu mời Lục Tranh ngôi xuống rồi rót nước cho anh.
“Cảm ơn” Lục Tranh nhận cốc nước, do dự một chút rồi mới mở miệng: “Tiêu Tiêu, thật ra hôm nay anh đến đây là có một chuyện khác phải nói cho em biết”
Giang Tiêu Tiêu cũng thấy được sự chân chừ của anh ấy khi nãy.
Vì vậy cô cười nói: “Đàn anh, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng”
“Ừm..” Lục Tranh cân nhắc cách diễn đạt: “Là thế này, thật ra hôm nay anh mới đi công tác ở nước ngoài vê, vừa biết chuyện của em là anh đến đây thăm em luôn, chưa kịp vê công ty”
“Cảm ơn anh quan tâm” Giang Tiêu Tiêu rất cảm động.
“Anh nói chuyện này không phải để em cảm ơn anh” Lục Tranh có vẻ ảo não, anh ấy khẽ thở dài, rồi nói tiếp: “Chuyện thật sự anh muốn nói là, công ty của anh có hợp tác với một công ty nước ngoài, đối phương có một sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường, muốn quảng cáo tạo tiếng tăm”
“Phương án thiết kế quảng cáo của công ty anh, bọn họ không hài lòng, Rồi anh đưa các tác phẩm của em trước đây cho bọn họ xem, thế nên…”
Nói đến đây, Lục Tranh dừng lại.
Có lẽ Giang Tiêu Tiêu cũng đoán được là chuyện gì.
“Chẳng lẽ bọn họ muốn em có thể giúp bọn họ thiết kế?” Cô hỏi thử.
Lục Tranh mỉm cười: “Tiêu Tiêu, em thông minh lắm. Là như thế đấy, bọn họ muốn em xây dựng phương án quảng cáo cho bọn họ”
Nói đến đây, Lục Tranh lập tức bổ sung: “Đương nhiên, nếu em không muốn cũng có thể từ chối. Anh sẽ nghĩ cách khác”
Giang Tiêu Tiêu cau mày suy nghĩ: “Không phải là em không muốn giúp. Có điêu anh cũng biết tình huống của em bây giờ rồi đấy, có lẽ không giúp được gì rồi”
Tuy đã biết trước kết quả nhưng Lục Tranh vẫn không ngăn nổi sự thất vọng trong lòng mình.
Anh ấy hít sâu một hơi, cười nói: “Đều tại anh chưa được sự đồng ý của em đã đưa phương án thiết kế của em cho họ xem.”
Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà nở nụ cười.
Lục Tranh ngỡ ngàng: “Tiêu Tiêu, sao thế?”
“Anh à, thật ra em đùa anh thôi” Giang Tiêu Tiêu tươi cười nhìn anh ấy.
“Đùa anh?” Lục Tranh vẫn mù mịt.
“Từ khi trở lại từ thành phố Nam em vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, rảnh rỗi đến mức sắp phát bệnh luôn rồi, chỉ mong có việc mà làm thôi”
Lục Tranh nhíu mày: “Vậy nên ý em là…”
Không biết có phải như anh ấy nghĩ không?
Giang Tiêu Tiêu cười tươi hơn: “Phương án quảng cáo, em sẽ làm”
Vừa dứt lời, Lục Tranh bỗng trợn tròn hai mắt: “Thật ư?”
“Vâng” Giang Tiêu Tiêu gật đầu.
“Thật sự cảm ơn em, Tiêu Tiêu” Lục Tranh kích động đến mức đứng hẳn dậy: “Anh không biết nên cảm ơn em như thế nào nữa”
Nhìn anh kích động hoàn toàn không còn dáng vẻ chững chạc như thường ngày, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà bật cười, trêu: “Anh ạ, lúc này anh giống như một đứa nhóc mới lấy được món đồ chơi mình mong muốn rất lâu ấy, vui đến mức sắp nhảy cẵng lên rồi kìa”
“Tâm trạng của anh đúng là như thế mà”
Lục Tranh thở phào một hơi: “Vốn dĩ anh còn muốn nói thẳng không cần vụ hợp tác này nữa cơ”
Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày: “Anh đã nói với người ta rồi, bỗng dưng thay đổi sẽ ảnh hưởng xấu đến danh dự của công ty anh đấy”
“Thế nên… anh thật sự cảm ơn em”
Sự cảm kích của Lục Tranh cũng thể hiện qua ngôn từ.
Giang Tiêu Tiêu khẽ lắc đầu: “So với những gì anh đã giúp em, việc này không đáng là bao”
Sau đó cô nói sang chuyện khác, hỏi: “Phương án thiết kế bao giờ cần hả anh?”
“Sản phẩm vẫn chưa được xác định chính thức, vì thế công ty đối tác cho nửa tháng”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nói: “Vậy anh gửi thông tin chỉ tiết về công ty và sản phẩm đó vào email cho em, trong mấy ngày tới em sẽ viết ra một phương án sơ bộ trước.”
“Sức khỏe của em được chứ?” Lục Tranh vẫn hơi không yên tâm.
“Anh yên tâm, em không yếu ớt thế đâu”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười trấn an.
Lúc này Lục Tranh mới gật đầu: “Được rồi, khi nào về anh sẽ gửi toàn bộ tài liệu vào.
email cho em”
“Vâng”
Hai người họ lại hàn huyên vài chuyện khác, sau đó Lục Tranh mới ra về.
Giang Tình Tình trở lại bệnh viện một mình.
Thẩm Thục Lan thấy cô ta đi về một mình, bèn ngó sau lưng cô ta, hỏi: “Quân Hạo đâu? Nó về chưa?”
“Đừng nhắc đến anh ấy với con nữa!”
Giang Tình Tình nổi giận đùng đùng ngồi xuống bên giường, vẻ mặt cô ta u ám trông cực kỳ đáng sợ.
Thẩm Thục Lan vội chạy lại, quan tâm dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à? Với cả bên cảnh sát nói thế nào?”
“Mẹ!” Giang Tình Tình ngẩng đầu trợn mắt nhìn bà ta, không nhịn được mà to giọng: “Trước tiên mẹ có thể để con yên một lúc được không? Bây giờ con đang rất bực đấy!
Thẩm Thục Lan nghe vậy, vội vàng nói: “Được, được, được, mẹ không nói gì cả”
Bà ta đi đến ghế sô pha và ngồi xuống, †ầm mắt vẫn nhìn về phía Giang Tình Tình với vẻ lo lắng.
Giang Tình Tình không chỉ giận Lam Quân Hạo bỏ cô ta lại một mình, mà còn phát cáu vì Tô Uyển Ương thế mà lại có ý đồ đổ hết mọi việc lên đầu cô ta.
Đã nói trước là hợp tác, vậy mà cuối cùng Tô Uyển Ương lại phủi sạch quan hệ với bản thân, lại còn dùng tên của cô ta để lừa gạt cái gã Lý Minh đó.
Đúng là không biết xấu hổ!
Nếu không phải bởi vì sợ bại lộ luôn chính mình, thì lúc đó cô ta muốn nói thẳng tất cả chuyện này là do Tô Uyển Ương giật dây.
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để Tô Uyển Ương được lợi như thế được.
Muốn cho cô ta chịu oan ấy à, phải xem cô †a có bằng lòng không đã.
Giang Tình Tình cầm điện thoại lên, tìm được số của Tô Uyển Ương và nhấn gọi.
Tô Uyển Ương nhìn thấy người gọi đến là Giang Tình Tình, dứt khoát cúp máy.
Nhưng ngay sau đó, một tin nhắn được gửi đến.
Nếu cô không nghe điện thoại của tôi thì tôi sẽ nói hết những gì mình biết cho cảnh sát.
Tô Uyển Ương nhìn hàng chữ trên màn hình, tức run người, người phụ nữ lại dám uy hiếp cô ta!
Giang Tình Tình lại gọi lại.
Lần này Tô Uyển Ương nghe máy: “Cô có chuyện gì không?”
Nghe được giọng điệu lạnh lùng của cô ta, Giang Tình Tình giận đến độ bật cười: “Tô Uyển Ương, cô mưu mô lươn lẹo quá nhí.
Không chỉ lợi dụng tôi mà còn muốn tôi chịu oan thay cô, cô đúng là một kẻ độc ác!”
Tô Uyển Ương nghe cô ta nói thế thì cau mày: Chẳng lẽ cô ta biết cái gì rồi?
“Đúng, tôi biết cả rồi”
Bỗng nhiên giọng nói của Giang Tình Tình vang lên bên tai, Tô Uyển Ương sợ hết hồn, bấy giờ mới phát hiện thì ra cô ta không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Cô biết gì cơ?” Tô Uyển Ương giả ngu.
Giang Tình Tình giễu cợt: “Tô Uyển Ương, đừng giả vờ nữa. Cảnh sát đã tìm đến tôi rồi, cô nói xem tôi biết được cái gì?”
“Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, dám lừa gã Lý Minh đó rằng cô tên Giang Tình Tình.
Nếu không phải vì gã đã gặp cô thì quả thật tôi phải chịu oan thay cô rồi”
Sao tốc độ của cảnh sát lại nhanh như vậy?
Không, phải nói là Lý Minh đã khai ra tất cả Tồi.
Tô Uyển Ương hoảng loạn, nhưng ngay lập tức cô ta bình tĩnh lại, nói với giọng lạnh lùng: “Cô nói thế là sai rồi. Chuyện này cô cũng góp một tay mà, đúng chứ?”
“Tôi cũng tham dự, nhưng cùng lắm chỉ xem như đồng bọn thôi, cô mới là chủ mưu, Tô Uyển Ương”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!