Chương 321 Người cùng hội cùng thuyền
Chuyện đã đến nước này, việc quan trọng nhất bây giờ là trấn an Giang Tình Tình, không thể để cô ta tiết lộ một chút gì được, nếu không thì thật sự xong đời.
Vì vậy Tô Uyển Ương đổi giọng, nói chuyện một cách hòa nhã hơn: “Tình Tình, thật ra tôi làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ thôi”
“Bất đắc dĩ?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu giễu cợt của Giang Tình Tình: “Theo tôi thấy cô muốn phủi sạch quan hệ với bản thân thì đúng hơn!”
“Tình Tình, sao cô lại có thể nghĩ tôi như thế chứ? Chúng ta là người cùng hội cùng thuyên kia mà, dù một trong hai người xảy ra chuyện gì thì người còn lại cũng không thoát được”
Lần này, Giang Tình Tình không lên tiếng.
Tô Uyển Ương nói tiếp: “Cô nghĩ lại mà xem, nếu tôi bị bắt nhất định cũng sẽ khai cô ra. Bởi vậy để cho an toàn, tôi mới lừa tên đó rằng tôi tên Giang Tình Tình, như thế chẳng phải là bảo vệ được hai chúng ta rôi hay sao?”
Giang Tình Tình nhíu mày, nghe đối phương nói thế, cô ta cảm thấy hình như cũng đúng.
Nhưng cô ta vẫn nói: “Tốt nhất là như vậy, tốt nhất là cô đừng giở trò gì, bằng không chúng ta sẽ không yên đâu.”
“Cô yên tâm, tôi hiểu rõ lợi và hại của chuyện này hơn cô mà, sao mà giở trò gì được?”
“Vậy tôi tạm thời tin cô”
Giang Tình Tình cúp máy, Tô Uyển Ương siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, mặt mày sa sầm.
Với năng lực của nhà họ Cận, chẳng mấy chốc sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.
Cô ta phải tranh thủ ra nước ngoài ngay lúc này.
Vì thế, Tô Uyển Ương gọi một cú điện thoại: “Tử Hảng..”
Cận Tri Thận biết Lục Tranh đến thì sắc mặt khẽ thay đổi, hai mắt đen thắm nhìn Giang Tiêu Tiêu chằm chằm.
Quen biết anh lâu rồi, Giang Tiêu Tiêu liếc mắt một cái là nhìn ra ngay ý nghĩ của anh.
Nhưng cô vẫn giả vờ không biết, cố ý nói: “Đàn anh tốt với em lắm, biết em nhàm chán nên tìm việc cho em làm”
Cận Tri Thận nheo mắt, hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Tốt bảng anh không?”
Giang Tiêu Tiêu nhướng mày: “Anh nói xem?”
Vẻ mặt của cô giống như đang nói Lục Tranh tốt hơn anh vậy.
Ngay lập tức Cận Tri Thận không vui, giọng nói cũng trầm hắn xuống: “Giang Tiêu Tiêu, em càng ngày càng to gan nhỉ”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu cười híp mắt: “Chẳng phải bởi vì anh chiều em nên mới thế à?”
Rồi cô nói: “Anh tốt hơn đàn anh mà, trong lòng em anh là tốt nhất”
Cận Tri Thận sực hiểu, hóa ra vừa rồi cô cố ÿ trêu chọc anh.
Anh bật cười: “Thấy anh ghen vì em có phải rất có cảm giác thành tựu không?”
“Ưm..” Giang Tiêu Tiêu lại còn suy nghĩ rất nghiêm túc: “Thật ra cũng không thấy thành tựu gi, chí là cảm thấy anh như thế rất là đáng yêu”
Tưởng tượng một người đàn ông bình thường luôn luôn nghiêm túc, lạnh lùng sẽ lộ ra biểu cảm mà những người đàn ông bình thường mới có vào thời điểm này, đúng là đáng yêu chết mất!
Cận Tri Thận nhíu mày ghét bỏ: “Đừng dùng từ như thế miêu tả anh”
Nhưng Giang Tiêu Tiêu nào chịu nghe lời anh.
“Anh rất đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu!” Cô còn cố ý nói nhiều lần, cười đến híp cả mắt.
“Em!”
Cận Tri Thận vừa bực vừa buồn cười, nhưng nhìn bộ dạng trẻ con của cô, anh cũng thấy vui theo.
Cố Niệm đứng ở cửa, vào không được mà lùi cũng không xong, anh ấy thấy chủ tịch và cô Giang đang rất vui vẻ, quả thật không nỡ quấy rầy bọn họ.
Nhưng công việc nên báo cáo thì vẫn phải báo cáo.
Thế là anh ta bất chấp mà gõ cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa, Giang Tiêu Tiêu lập tức ngừng cười, quay đầu nhìn ra cửa.
Cô thấy Cố Niệm đang nhìn bọn họ với vẻ.
xấu hổ.
Cô cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nhịn được, ra vẻ đứng đắn mà nói với Cận Tri Thận: “Anh đi làm việc đi”
“Chờ anh”
“Ừm”
Cận Tri Thận xoa đầu cô rồi mới xoay.
người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Giang Tiêu Tiêu nhìn cánh cửa đóng lại một lúc lâu mới chuyển tầm mắt đi, bất giác nở nụ cười.
Cô cũng không biết mình đang cười cái gì, chỉ cảm thấy lòng mình thật vui vẻ.
“Có việc gì?”
Cận Tri Thận nhìn Cố Niệm, hỏi.
“Việc anh bảo tôi đi điều tra đã có kết quả”
Cố Niệm nói: “Trong lịch sử cuộc gọi của Lý Minh có một dãy số lạ, tôi đi tra thì sim này đã bị hủy”
“Xóa rồi?” Cận Tri Thận cau mày.
“Vâng, bị hủy sáng nay”
Bọn họ vẫn chậm một bước.
“Công ty viễn thông có video giám sát không?” Cận Tri Thận hỏi.
Muốn hủy sim phải tự đi làm thủ tục, chủ cần có video giám sát làm bằng chứng thì có thể biết đối phương là ai.
“Có. Nhưng đó là một người bình thường, anh ta nói có người mượn sim điện thoại của anh ta và đưa cho anh ta một khoản tiền để anh ta hủy sim này”
“Vậy anh ta có thấy rõ bộ dạng của đối phương không?”
“Chỉ biết là một người phụ nữ. Lúc đó cô ta đội mũ và đeo kính râm, không thấy rõ cô ta trông như thế nào”
Nói cách khác, manh mối lại đứt đoạn.
Vẻ mặt của Cận Tri Thận trở nên nghiêm trọng.
“Có điều…”
Cố Niệm thoáng do dự, dường như có việc gì khó nói.
“Có việc gì cứ nói thẳng” Cận Tri Thận nói.
“Là thế này. Sau khi cảnh sát tiến hành phác họa chân dung người phụ nữ theo lời Lý Minh, tôi có một đối phương để hoài nghi”
“Cô Tô”
Cố Niệm sợ mình nghỉ ngờ nhầm người bèn giải thích ngay: “Tôi cũng chỉ xem bức chân dung phác họa nên đoán sơ sơ vậy thôi”
Tô Uyển Ương?
Cận Tri Thận nhíu mày suy tư: “Có lẽ suy đoán của cậu là đúng”
“Dạ?” Cố Niệm không hiểu.
“Ở thành phố Cẩm, ngoài Giang Tình Tình ra chỉ có Tô Uyển Ương là cực kỳ căm thù Tiêu Tiêu, vậy nên cô ta có hiềm nghỉ nhất”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cận Tri Thận nheo mắt, trầm giọng nói: “Đưa hình của Tô Uyển Ương cho Lý Minh nhìn xem”
“Vâng, tôi đi làm ngay”
Cố Niệm nhận được chỉ thị, vội vàng rời đi.
Ngay khi nhìn thấy bức ảnh của Tô Uyển Ương, Lý Minh kích động đứng bật dậy, chỉ vào bức ảnh và hô to: “Là cô ta! Tất cả những gì tôi làm đều do người phụ nữ này.
sai khiến!”
Cố Niệm vừa nghe được câu trả lời thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy sợ Lý Minh lại phủ nhận nữa, vậy thì dù là anh ấy hay cảnh sát sẽ lại phải đi tìm manh mối khác.
Nhưng anh ấy không nghĩ tới suy đoán của mình lại đúng.
“Các anh nhất định phải bắt được người phụ nữ này, cô ta cực kỳ xảo trá, chậm chân là không bắt được đâu” Lý Minh nói với vẻ kích động.
Nếu gã vào tù thì người phụ nữ này cũng đừng hòng yên ổn.
Cố Niệm quay sang nói với cảnh sát: “Tô.
Uyển Ương, cô cả nhà họ Tô, các anh có thể đi thẳng đến nhà họ Tô bắt người.”
Tuy nhiên khi cảnh sát đến nhà họ Tô, Tô Uyển Ương đã đi rồi.
“Uyển Ương ra nước ngoài rồi” Ông Tô cau mày nhìn mấy người cảnh sát, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng ông ta: “Các anh tìm con bé có việc gì không?”
“Tô Uyển Ương bị nghỉ ngờ có liên quan đến tội cố ý gây thương tích, chúng tôi cần dẫn cô ấy về đồn để phối hợp điều tra”
Cảnh sát dẫn đội trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!