Chương 326 Giấu đầu lòi đuôi
Bà Cận dặn quản gia xong thì quay đầu lại, nhìn Giang Tiêu Tiêu và nói: “Trong thời gian tới cháu ở lại đây, cần cái gì có muốn ăn gì thì nói thắng với cô, cháu cứ coi đây như nhà mình nhé”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ấm áp trong lòng, cô gật đầu, mỉm cười: “Vâng, cháu cảm ơn cô”
“Cháu bây giờ cũng coi như đang trong tháng điều dưỡng sau khi sảy thai, cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào, đừng để bị mệt, chăm sóc cho cơ thể mình mới là quan trọng nhất”
“Vâng ạ, cháu nhất định sẽ chú ý hơn”
Bà Cận thật lòng thật dạ mà quan tâm cô, ngoài cảm động ra cô không biết nên nói gì hơn, ngay cả một chút bất an trong lòng cũng đã biến mất.
Sau khi trò chuyện với bà Cận, Giang Tiêu Tiêu lên phòng nghỉ ngơi.
Vừa vào trong phòng, điện thoại đổ chuông.
Là Lục Tranh.
Cô lập tức nghe máy: “Anh ạ”
“Tiêu Tiêu, em xuất viện rồi à?”
“Vâng ạ. Không phải là anh đến bệnh viện tìm em đấy chứ?”
“Em đoán xem?”
Lục Tranh dở khóc dở cười đứng trong phòng bệnh trống không.
Không cần đoán cũng biết bản thân nói đúng, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy rất áy náy khi để anh đi một chuyến uổng công: “Xin lỗi anh, em quên báo trước cho anh biết”
“Không sao, em cũng không cần bận tâm”
Lục Tranh vừa nói vừa đi ra ngoài phòng bệnh: “Em xuất viện thì anh cũng có thể yên tâm rồi”
“Vậy bây giờ em đang ở đâu?” Lục Tranh hỏi.
“Nhà họ Cận ạ”
Nghe được câu trả lời, Lục Tranh chợt dừng bước, anh ấy khẽ nhíu mày: “Nhà họ Cận?”
“Vâng” Giang Tiêu Tiêu đi đến mép giường và ngồi xuống, hỏi: “Anh tìm em có việc gì không?”
“Anh gửi thông tin về công ty kia vào hòm thư của em rồi, còn sản phẩm có lẽ mấy ngày nữa sẽ gửi đến cho anh, lúc đó anh sẽ gửi tiếp cho em”
“Sản phẩm gì vậy anh?”
“Nước hoa”
Nghe được đáp án là nước hoa, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà mm cười, tự trêu đùa: “Xem ra em rất có duyên với sản phẩm này”
Cô nghĩ đến phương án quảng cáo thiết kế cho Kevin lúc trước, tuy không liên quan trực tiếp nhưng tiên thân của công ty anh ta là làm về nước hoa.
Bởi vậy ít nhiều gì cô cũng có chút hiểu biết nhất định về nước hoa.
Lục Tranh biết cô nhớ lại lần làm phương án quảng cáo cho công ty của Kevin, bèn cười nói: “Thế nên đối phương mới chỉ đích danh muốn em làm phương án tuyên truyền lần này”
“Không có anh giới thiệu thì người ta cũng đâu biết em”
Giang Tiêu Tiêu vẫn tự biết lượng sức mình, cô biết mình hoàn toàn không có danh tiếng gì, cùng lắm cũng chỉ có thể coi như một nhà thiết kế quảng cáo có năng lực mà thôi.
“Bởi vì em có năng lực nên anh mới giới thiệu em chứ”
Sao bỗng dưng lại thành khen ngợi lẫn nhau rồi?
Cứ tiếp tục như thế sợ rằng sẽ không nói xong mất.
Vì vậy Giang Tiêu Tiêu vội nói: “Anh à, chúng ta đừng nói cái này nữa. Khi nào em xem xong tài liệu sẽ bắt tay vào làm phương án luôn, có bản phác thảo em sẽ đưa cho anh xem trước”
Lục Tranh nói “được” rồi chuyển đề tài, nói: “Anh đã thu xếp xong xuôi chỗ em mẹ rồi, có thể chuyển viện lúc nào cũng được”
Mấy ngày trước, anh ấy đến bệnh viện thăm cô, cô có nhắc đến việc muốn chuyển viện cho mẹ mình về thành phố Cẩm, vậy nên anh vừa trở về lập tức liên hệ với bệnh viện bên thành phố Nam, thủ tục chuyển viện cũng đã hoàn thành xong hết rồi.
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Thật ạ?”
“Ừ, có thể chuyển đi bất cứ lúc nào”
“Thật lòng cảm ơn anh”
Dường như ngoài việc nói cảm ơn ra, cô cũng không biết phải cảm ơn anh ấy như thế nào.
Anh ấy giúp cô rất nhiều, còn cô lại nợ anh ấy rất nhiều.
Dù cách ống nghe thì Lục Tranh vẫn cảm nhận được sự vui vẻ của cô, anh ấy không kìm được mà nở nụ cười.
Chỉ cần cô vui vẻ, mọi việc anh ấy làm đều đáng giá.
Có người từng hỏi Lục Tranh, tình cảm trao ra không được báo đáp có đáng giá không?
Lúc đó, anh ấy không trả lời, bởi vì không biết nên trả lời như thế nào.
Bây giờ anh biết rồi.
Chỉ cần cô vui, dù không được đáp trả, cũng rất đáng giá.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiêu Tiêu nhìn xung quanh rồi khẽ cau mày, không có máy tính thì cô làm việc kiểu gì bây giờ?
Hay là bảo Tri Thận chuẩn bị máy tính giúp cô?
Giang Tiêu Tiêu đang định gọi điện thoại thì thấy Cận Tri Thận ôm một chiếc máy tính xách tay đi vào.
“Sao anh biết em đang cần nó?” Vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui sướng ngập tràn trong đôi mắt của Giang Tiêu Tiêu.
Anh giống như ông già Noel vậy, bất cứ lúc nào cũng biết cô cần gì nhất.
“Chẳng phải em phải giúp Lục Tranh làm phương án quảng cáo à? Nên anh mang máy tính đến cho em đây”
Cận Tri Thận đặt máy tính lên tủ đầu giường, nói tiếp: “Anh cho phép em làm việc, nhưng phải nhớ, điều kiện tiên quyết để làm việc là em phải nghỉ ngơi cho khỏe đã, biết chưa?”
“Anh yên tâm, nhất định em sẽ ngủ no nê mới làm việc” Giang Tiêu Tiêu vỗ ngực bảo đảm với anh.
“Nếu anh bắt gặp em không nghỉ ngơi mà cứ vùi đầu vào làm việc, anh sẽ tịch thu máy tính” Cận Tri Thận sừng sộ lên, cảnh cáo cô một cách nghiêm túc.
Giang Tiêu Tiêu cau mày, có vẻ không bằng lòng lắm.
Bởi vì với tính nết của cô, một khi làm việc.
là sẽ quên cả thời gian, anh nói thế đúng là làm khó cô quá.
“Tiêu Tiêu” Cận Tri Thận đặt hai tay lên vai cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh viết em thích làm việc, vì vậy anh không ngăn cản em, bởi vì anh muốn em vui vẻ nên..”
“Đừng nói nữa” Giang Tiêu Tiêu giơ tay lên che miệng anh: “Em hứa với anh, em sẽ không làm việc đến mức quên nghỉ ngơi.”
Cận Tri Thận cười, rồi kéo cô vào trong lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Thật là yên tâm.
Giang Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, tựa vào lồng ngực của anh, bên tai là tiếng tim đập.
vững chắc của anh, mỗi tiếng đập như rơi vào tim cô, tạo ra một cơn rung động khe khẽ.
Hai người bọn họ lắng lặng ôm nhau, bầu không khí rất ấm áp.
“Tiêu Tiêu”
Bỗng nhiên, giọng của bà Cận vang lên, Giang Tiêu Tiêu giật mình vội vàng đẩy Cận Tri Thận ra và nhìn về phía cửa, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Cận Tri Thận cau mày, nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ.
Sao trông cô giống học sinh yêu sớm bị giáo viên được thế?
Bà Cận đi đến thì thấy Cận Tri Thận cũng ở đây, ngạc nhiên hỏi: “Con về bao giờ thế?”
“Vừa mới ạ”
Bà Cận gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu, phát hiện má cô đỏ ửng, bà sực hiểu, cười hỏi: “Có phải cô quấy rầy hai đứa rồi không?”
“Không phải, không phải đâu cô, không quấy rầy chút nào đâu ạ”
Giang Tiêu Tiêu trả lời ngay lập tức, hơn nữa còn xua tay, bộ dạng vội vàng phủ nhận làm bà Cận cảm thấy buồn cười.
“Con bé này sao mà đáng yêu vậy chứ?”
Giang Tiêu Tiêu nhận ra mình phủ nhận quá nhanh, trái lại có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, cô mỉm cười xấu hổ, sau đó nghiêng đầu liếc Cận Tri Thận đứng bên cạnh.
Nào ngờ đối diện ngay với đôi mắt đen sâu thẳm, thế là cô hoảng sợ, vội vàng chuyển tầm mắt đi.
Nhưng ngay sau đó cô ảo não không thôi.
Trời ạt!
Rốt cuộc mình xấu hổ cái gì vậy?
Đầu là người lớn rồi, không thể biểu hiện tự nhiên một chút được à?
“Tiêu Tiêu, cô bảo nhà bếp hầm canh, nhân lúc còn nóng cháu xuống ăn đi” Bà Cận nói.
“Vâng ạ”
Vừa hay Giang Tiêu Tiêu cũng muốn mau chóng đi khỏi đây, vì vậy cô không thèm nhìn Cận Tri Thận một cái mà cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.
Nhìn bóng cô biến mất ở cửa, bà Cận tươi cười nói: “Không ngờ Tiêu Tiêu dễ xấu hổ như thế”
Cận Tri Thận khẽ nhíu mày: “Mẹ, sau này cứ có con ở nhà, mẹ cố gắng đừng vào.
phòng Tiêu Tiêu”
Nghe anh nói thế, bà Cận không nhịn được mà bật cười: “Thằng bé này, sợ mẹ nhìn thấy cái gì à?”
Cận Tri Thận không nói gì.
Bà Gận cười càng tươi hơn, liên tục bảo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!