Chương 327 Cô chủ
Người hầu nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu đi vào phòng ăn thì lập tức xoay người vào phòng bếp, bưng một bát canh nóng hổi đi ra.
“Cô chủ, cô cẩn thận nóng, uống chậm một chút.”
Nghe thấy cách xưng hô của người hầu với mình, Giang Tiêu Tiêu lập tức sửa lại cho cô ấy: “Tôi và cậu chủ của các chị vẫn chưa kết hôn với nhau, cứ gọi tôi là cô Giang là được rồi”
“Không được, bà chủ đã dặn tất cả mọi người phải gọi cô là cô chủ”
Bà Cận đã dặn?
Thế… tức là bà đồng ý cho cô và Tri Thận ở bên nhau?
Khó nói rõ cảm giác hiện tại trong lòng, giống như vui vẻ mà lại không giống vui vẻ, thật là phức tạp.
Thôi, dù thế nào cũng coi như bà Cận chấp nhận cô thật rồi.
Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy lòng mình thoải mái hẳn, một hơi uống sạch bát canh.
Bà Cận đi vào, thấy cô ực hết sạch bát canh thì tỏ ra hài lòng, thâm nghĩ: Con bé ăn uống tốt quá, phải bảo phòng bếp nấu nhiều canh hơn để bồi dưỡng cho cơ thể mau khỏe lại.
Giang Tiêu Tiêu thấy bà Cận đi đến trước mặt mình, vội vàng nuốt canh xuống, đứng lên: “Cô ạ”
Bà Cận nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô mà nhíu mày: “Tiêu Tiêu, cháu không cần câu nệ như thế, cứ coi đây là nhà mình”
Bà Cận suy nghĩ, cảm thấy hình như mình nói không đúng lắm, bèn bổ sung: “Về sau nhà họ Cận cũng sẽ trở thành ngôi nhà thật sự của cháu, cháu sẽ là một thành viên trong nhà, nên cứ tự nhiên, thích làm gi thì làm”
Tuy bà nói đúng thật nhưng Giang Tiêu Tiêu không dám thả lỏng chút nào.
Khó khăn lắm bọn họ mới chấp nhận cô, lỡ như cô thả lòng rồi để lộ khuyết điểm gì, cho bọn họ ấn tượng xấu về mình thì không ổn chút nào.
Nhưng bà Cận đã nói thế thì cô cũng chỉ có thể gật đầu cười: “Cháu biết rồi cô ạ”
Bà Cận mỉm cười hài lòng, rồi hỏi: “Cháu uống thêm không?”
“Không cần đâu ạ, cháu no rồi”
“Muốn ăn gì thì cứ nói với cô, hoặc là nói thẳng với quản gia cũng được”
“Vâng ạ”
Giang Tiêu Tiêu lại lên trên tầng, Cận Tri Thận đã vào phòng đọc, cô đi đến trước cửa phòng, thò đầu nhìn vào trong, anh đang ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu đọc tài liệu một cách nghiêm túc.
“Vào đi”
Rõ ràng anh không ngẩng đầu lên nhưng vẫn biết cô đến, thính lực của anh tốt thật.
Giang Tiêu Tiêu thâm cảm thán.
Rồi cô đi đến bên cạnh anh, liếc thấy tài liệu anh đang xem thì nhướng mày, là bản báo cáo tài chính.
“Em muốn xem à?” Cận Tri Thận ngước lên nhìn cô.
“Không muốn, một đống con số em nhìn mà đau cả đầu” Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, xin miễn.
Cận Tri Thận cười khẽ.
Anh khép báo cáo lại: “Khi nào em khỏe hẳn, có muốn đến Cận thị giúp anh không?”
“Đến Cận thị?”
Giang Tiêu Tiêu không dám tin vào tai mình: “Anh không nói đùa đấy chứ?”
Cận thị là tập đoàn lớn số một, số hai trong nước, biết bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu mà cũng không vào làm ở đây được, bởi vì yêu cầu tuyển dụng người tài của Cận thị cũng coi như cao nhất trong giới, ngoại trừ trình độ học vấn còn có yêu câu về nhân phẩm và tính cách.
Thể nhưng bây giờ anh lại nói cho cô vào Cận thị giúp đỡ mình một cách tùy ý.
Nếu cô đồng ý thì có tính là dựa vào quan hệ không?
Hơn nữa còn là quan hệ to nhất nữa chứ.
“Không phải nói đùa, anh rất nghiêm túc”
Thay vì để cô đến công ty của người khác làm việc, chi bằng để cô ở bên cạnh mình, vậy thì thính thoảng anh cũng có thể nhìn thấy cô.
Nói cho cùng, anh sợ cô sẽ ra đi không một lời từ biệt như lần trước.
“Nhưng em chỉ là một nhà thiết kế quảng cáo, đến công ty anh làm gì? Lễ tân hay thư ký?”
“Em muốn làm gì?”
“Ưm..” Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ nghiêm túc, trong mắt chợt hiện lên nét xảo quyệt, cô cười híp mắt: “Làm trợ lý của anh đi, trợ lý như Cố Niệm ấy”
“Được” Anh đồng ý ngay tắp lự.
Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên.
Thế này thì tùy tiện quá!
Cố Niệm tốt nghiệp Thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, cô không thể nào sánh bằng đối phương được.
Cô tự biết thân biết phận: “Được rồi, em vẫn ngoan ngoãn làm nhà thiết kế quảng cáo của em thôi”
“Thật sự không đến à?” Cận Tri Thận hỏi.
Giang Tiêu Tiêu ừ một tiếng: “Em sợ mình sẽ gây rắc rối cho anh, hơn nữa lỡ như em mắc lỗi thì anh cũng sẽ khó xử, nên là… em không đi thì hơn.”
Đến cả chuyện này, cô vẫn suy nghĩ cho.
anh trước nhất.
Mặt Cận Tri Thận sầm xuống, bỗng anh vươn tay ôm lấy eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình.
“Anh làm gì thế?”
Hành động thân mật bất ngờ làm trái tim Giang Tiêu Tiêu rung động, gương mặt trắng ngần đỏ bừng lên.
“Tiêu Tiêu”
Anh vùi đầu vào cần cổ của cô, khi nói chuyện, hơi thở phả lên phần da thịt mẫn cảm bên tai, khiến cô không kìm được cơn run rẩy.
Cô cúi đầu, ừ khẽ một tiếng.
“Anh hy vọng, sau này dù gặp phải bất kỳ chuyện gì, em đều phải đặt bản thân lên đầu, rồi mới nghĩ đến người khác”
Anh thình lình nói đến việc này làm Giang Tiêu Tiêu hơi sửng sốt: “Sao đang yên đang lành anh lại nhắc đến cái này?”
“Bởi vì em quá thiện lương”
Sao cô cảm giác giọng anh nghe có vẻ ghét bỏ thế?
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, nhìn anh: “Anh không thích à?”
“Thích, nhưng anh muốn em ích kỷ một chút”
Chỉ khi ích kỷ, cô mới có thể yên ổn chứ không phải bị người khác tổn thương.
Giang Tiêu Tiêu nhướng mày: “Thật ra em cũng rất ích kỷ. Chẳng hạn như… tình cảm với anh, em cũng rất ích ký”
Cô muốn anh chỉ đối tốt với một mình cô, chỉ thích một mình cô mà thôi.
Điều này chắc hẳn cũng có thể xem như ích kỷ nhỉ.
Cận Tri Thận bỗng nở nụ cười, hơi thở thở ra làm Giang Tiêu Tiêu ngưa ngứa phải rụt cổ lại, nhỏ giọng hô: “Anh đừng cười, ngứa lãm: “Tiêu Tiêu, anh vui lắm” Cận Tri Thận nói.
Giang Tiêu Tiêu sững sờ, ngay sau đó cô sực hiểu, khóe môi từ từ cong lên, cô nói rõ từng chữ: “Em cũng rất vui”
Căn phòng trở nên im lặng, yên tĩnh mà ấm áp.
Cảm giác như những việc phiền lòng kia rời xa bọn họ, cả thế giới chỉ còn lại cô và anh.
“Đợi khi nào em khỏe lại, anh dẫn em và Tiểu Bảo đi nghỉ mát”
Một lúc lâu sau, Cận Tri Thận mới lên tiếng.
“Đi nghỉ mát?”
“Ừ, chúc mừng chúng ta chính thức ở bên nhau”
Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy buồn cười: “Chúc mừng? Tại sao.
đến cả ngày này mà cũng phải chúc mừng?”
“Bởi vì anh vui”
Giang Tiêu Tiêu:…
Lý do này vừa tùy tiện vừa ngang ngược, khiến người ta không biết phải nói gì.
“Anh định đi đâu?” Giang Tiêu Tiêu hỏi.
“Em muốn đi đâu?” Chỉ cần cô muốn đi, dù là chân trời góc bể anh cũng sẽ theo đến cùng.
“Đi đâu à..” Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ thật nghiêm túc, khoảng mười mấy giây sau, ánh mắt cô vụt sáng, cô nói với vẻ kích động: “Chúng ta ra nước ngoài đi, đi đến hòn đảo nào cũng được”
“Được. Để anh bảo Cố Niệm tìm một hòn đảo đẹp bình yên một chút, đợi em khỏe rồi chúng ta bay”
“Anh nói rồi đấy nhé. Đừng để đến lúc đó có việc lại không đi được.”
Cô thì không thành vấn đề, chỉ sợ đến lúc đó Tiểu Bảo phải thất vọng thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!