Chương 330 Hổ không ra oai thì nghĩ là mèo bệnh
“Thưa cô, tôi không có ý này, là vì kích cỡ của kiểu dáng này thật sự không phù hợp với con của cô” Nhân viên bán hàng kiên nhẫn giải thích.
Nhưng đối phương không nghe lọt tai mà vẫn la hét một cách ngang ngược: “Tôi mặc kệ, tôi muốn bộ đó”
Người phụ nữ mập mạp trợn mắt nhìn nhân viên bán hàng: “Cô có lấy nó ra không? Không lấy thì gọi chủ cửa hàng của cô ra đây, tôi sẽ bảo cô ta đuổi việc cô!”
Nhân viên bán hàng không thể làm gì khác hơn là đưa bộ quần áo duy nhất kia cho người phụ nữ béo.
“Xin lỗi, thưa cô, cô có thể xem những món đồ khác” Nhân viên bán hàng mim cười áy náy với Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không sao, cô cứ làm việc của mình đi”
Cô nhìn người phụ nữ mập mạp kia rồi xoay người đi đến khu thử đồ.
Quả thật bộ quần áo đó rất đẹp, cũng rất thích hợp với Tiểu Bảo, chỉ tiếc cô chậm một bước, đồng thời cũng tiếc cho sự dụng công của nhà thiết kế.
Như lời nhân viên bán hàng đã nói, kích cỡ của bộ quân áo đó đúng là quá nhỏ so với con trai của người phụ nữ mập mạp, hơn nữa không phải chỉ nhỏ hơn một cỡ.
Có thể tưởng tượng ra bộ quần áo đó sẽ bị lãng phí như thể nào.
Thật là đáng tiếc.
Giang Tiêu Tiêu thầm thở dài.
“Mẹ ơi”
Nghe được tiếng gọi, Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, tức khắc hai mắt sáng lên.
Tiểu Bảo đã thay quần áo xong, bé đứng đó, trên gương mặt trẻ con là nụ cười xán lạn.
Rõ ràng chỉ là áo sơ mi và quần bò đơn giản, nhưng bé mặc vào trông giống như trang phục được đặt may riêng của nhãn hiệu lớn, không chỉ xinh đẹp mà còn rất phong cách.
Đặc biệt là màu xanh lam nhạt làm tôn lên làn da trắng nõn của bé.
“Đẹp không mẹ?” Tiểu Bảo hỏi.
Giang Tiêu Tiêu hoàn hồn, cười nói: “Đẹp lắm”
“Thật không ạ?” Tiểu Bảo xoay một vòng, đứng trước gương quan sát bộ quần áo mình đang mặc một cách vui vẻ.
Giang Tiêu Tiêu nhìn bé, không kìm lòng được mà cảm thán: Quả nhiên là con trai của Tri Thận.
Mắc áo trời sinh.
“Vậy con muốn bộ này” Tiểu Bảo chỉ vào bộ quân áo đang mặc.
“Được, vậy lấy bộ này” Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Thế con có muốn thử cái khác nữa không?”
“Muốn ạ”
Sau đó Tiểu Bảo lại thử vài bộ quần áo nữa, bộ nào bé mặc trông cũng đẹp, còn đẹp hơn cả người mẫu nhí trên tấm áp phích dán trên tường.
Chẳng biết từ bao giờ khách trong cửa hàng đã đông hơn.
Nhiều người đi ngang qua cửa hàng thì thấy quần áo Tiểu Bảo mặc thử, thế là bị hấp dẫn vào đây.
“Cậu bé này xinh đẹp thật đấy” Có người cảm thán.
“Đúng vậy, ngày nào tôi cũng đi qua nơi này, quần áo trên giá đều là kiểu phổ thông, nhưng cậu bé này mặc vào trông đẹp thật đấy, quả nhiên là lụa đẹp vì người.”
“Con tôi cũng đẹp như thế này thì tốt quá”
Giang Tiêu Tiêu nghe được những lời khen ngợi này, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cảm giác bị vây xem thật sự không dễ chịu chút nào.
Vì vậy cô nói với Tiểu Bảo: “Con đi thay đồ đi, chúng ta đi trả tiền rồi đi tìm ba con”
Cận Tri Thận dẫn bọn họ đến khu thời trang trẻ con xong thì rời đi, bảo là chút việc phải xử lý.
“Vâng ạ”
Tiểu Bảo xoay người, đang định đi đến phòng thử đồ thì bỗng nhiên, một bóng đen chạy đến trước mặt và chặn đường đi của bé lại.
Là con trai của người phụ nữ mập mạp.
Nó chỉ vào bộ quần áo trên người Tiểu Bảo và nói với giọng hống hách: “Tôi muốn bộ quần áo trên người cậu”
Tiểu Bảo nhìn nó rồi nói: “Cậu muốn thì bảo chị nhân viên lấy cho cậu ấy, bộ trên người tớ cậu không mặc vừa đâu”
Đúng là không mặc vừa thật.
Đối phương to gần gấp đôi Tiểu Bảo.
Nhóc mập nghe bé nói thế thì đẩy mạnh Tiểu Bảo ngã xuống đất.
“Tiểu Bảo!” Giang Tiêu Tiêu kinh hãi, vội vàng chạy đến kiểm tra tình hình của bé.
Nhóc mập chỉ vào Tiểu Bảo, hung tợn nói: “Tôi nói cho cậu biết, ba tôi có tiền, tốt nhất là cậu cởi bộ quần áo trên người ra, bằng không ba tôi sẽ không tha cho cậu”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì nhíu mày, thầm tức giận, đứa bé này mới bao lớn mà đã biết nói những câu này? Rốt cuộc người nhà của thằng bé dạy nó kiểu gì vậy?
Tiểu Bảo chưa bao giờ bị người khác bắt nạt như thế này, hơn nữa tính bé cũng cứng đầu, thế là bé hừ lạnh, nói: “Tớ không cởi đâu.”
“Cậu không cởi thì tôi cởi giúp cậu”
Nhóc mập xông lên, ỷ vào ưu thế về cân nặng của mình mà ra tay với Tiểu Bảo.
Giang Tiêu Tiêu tức giận đẩy nó ra, nghiêm giọng quở trách: “Cậu bé, cháu có biết cháu làm như thế là sai không?”
Nhóc mập nghệt ra, ngay sau đó òa lên khóc.
Giang Tiêu Tiêu bối rối, cô không dùng sức mà, hơn nữa giọng điệu cũng chỉ nghiêm khắc một chút mà thôi, đâu đến nỗi khóc lóc như thế.
“Cục cưng, ôi cục cưng của mẹ, ai ức hiếp con thế?”
Người phụ nữ mập mạp nghe thấy tiếng khóc thì chạy đến, ôm con trai với vẻ đau lòng.
“Là cô đó, cô ta đẩy con!” Nhóc mập chỉ về phía Giang Tiêu Tiêu, mách lẻo với người phụ nữ mập mạp.
Người phụ nữ mập mạp quay phắt đầu sang, trợn mắt nhìn cô và chất vấn với vẻ phần nộ: “Tại sao cô lại đẩy con tôi? Tại sao cô lại ra tay với một đứa bé?”
Nếu không phải tình huống không cho phép thì Giang Tiêu Tiêu rất muốn cười to, có một người mẹ hung hãn như thế này, thảo náo đứa trẻ kia cũng ngang ngược không kém.
Cô dẫn lại sự tức giận, thử nói lý với đối phương: “Chị à, là con trai chị đẩy ngã con tôi trước, tôi chỉ ngăn cản thằng bé, đẩy nhẹ nó ra mà thôi, không làm gì cả”
“Cô cũng đẩy nó rồi còn nói không làm gì?
Chẳng lẽ phải đánh nó thì mới tính là làm gì à? Hả!” Người phụ nữ mập mạp tức giận.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của đối phương, Giang Tiêu Tiêu bỗng bình tĩnh lại, cảm thấy nói lý với một người như thế quả thật là lãng phí thời gian, lãng phí cuộc sống.
Thế là cô quay sang, dịu giọng thương lượng với Tiểu Bảo: “Chúng ta đi thay quần áo rồi đưa cho anh này, được không con?”
Tiểu Bảo gật đầu: “Được ạ”
Người phụ nữ mập mạp thấy cô không để ý đến mình thì cực kỳ tức giận, cô ta xông lên đẩy cô và mắng: “Cô có ý gì? Cô coi tôi và con trai tôi thành cái gì hả?”
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn để giải thích: “Chị à, con trai của chị đòi bộ quần áo mà con tôi đang mặc, tôi cởi ra đưa cho thằng bé chẳng phải là xong rồi à?”
“Vậy còn việc cô đẩy con tôi thì sao?”
Giang Tiêu Tiêu cảm giác lửa giận đang cuộn trào trong lồng ngực nhưng cố dẫn lại: “Tôi đã nói là con trai chị đẩy con tôi trước, nếu như phải giải quyết thì giải quyết việc này trước đi.
“Á à!” Người phụ nữ mập mạp cười lạnh: “Sao nào? Chẳng lẽ cô còn muốn con tôi xin lỗi con cô trước à?”
Giang Tiêu Tiêu cau mày: “Xin lỗi không phải là điều cơ bản nhất sao?”
“Không thể!” Người phụ nữ mập mạp vung tay lên, nói năng cực kỳ phách lối: “Con trai tôi không thể nói xin lỗi được, cô nằm mơ đi”
Giang Tiêu Tiêu giận quá mà bật cười: “Được thôi, vậy tôi cũng sẽ không xin lỗi”
Nếu cô ta đã không phân rõ phải trái thì cũng không cần nói lý nữa!
Người phụ nữ mập mạp nghe vậy, lập tức giơ tay lên toan đánh cô.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh vội vàng xông lên ngăn cô ta lại: “Cô à, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói chuyện, đừng động tay động chân mà”
“Cô cút ra cho tôi!” Người phụ nữ mập mạp đẩy nhân viên bán hàng ra.
Nhân viên bán hàng rất gầy, bị đẩy một phát thì ngã lăn xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!