Chương 331 Đau quá!
Giang Tiêu Tiêu hít sâu, cả bàn tay đau rát, còn tê rần từng cơn nữa.
Quả thật cô đã dốc hết sức vào cái tát này.
Tay cô bị đau, chắc chắn đối phương cũng không dễ chịu.
Người phụ nữ mập mạp cảm thấy tai ong ong, gò má đau đến mất cảm giác.
Mãi lâu sau cô ta mới tỉnh táo lại, sau đó nhào tới đánh Giang Tiêu Tiêu như bệnh nhân tâm thần: “Con khốn này, mày dám đánh tao, mày chán sống rồi à?”
Tiểu Bảo thay quần áo xong đi ra thì trông thấy có người muốn đánh Giang Tiêu Tiêu, bé vội vàng xông đến: “Không được đánh bà Tôi!”
Người phụ nữ mập mạp đã tức đả mắt, Tiểu Bảo vừa chạy đến cô ta lập tức đạp bé: “Mày cút ngay cho tao!”
Tiểu Bảo còn nhỏ, tức thì bị đạp ra xa, ngã rầm xuống đất.
“Tiểu Bảo!”
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu tái nhợt trong nháy mắt, cô thét lên chạy tới chỗ bé.
Tiểu Bảo nằm im bất động trên mặt đất.
“Tiểu Bảo..” Cô không dám chạm vào bé, sợ bé đập vào vị trí không thể đụng vào.
Có người vội vàng gọi xe cứu thương giúp.
Người phụ nữ mập mạp kia không cảm thấy mình đã làm sai, còn đắc ý huênh hoang: “Đáng đời! Đây là hậu quả của việc các người không chịu xin lỗi!”
Nghe cô ta nói vậy, Giang Tiêu Tiêu siết chặt lòng bàn tay, đổi mắt đẹp đỏ ngầu vì tức giận.
“Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là sau này nhìn thấy chúng tôi thì cô đi đường vòng, nếu không gặp lần nào tôi dằn mặt các người lần ấy!”
Giang Tiêu Tiêu chậm rãi đứng dậy, xoay người lại nhìn thẳng vào người phụ nữ mập mạp kia, đôi mắt không chút độ ẩm.
Nhiệt độ xung quanh giảm vèo vèo. Mọi người, bao gồm cả người phụ nữ kia đều cảm thấy cô toả ra hơi thở lạnh giá.
Lạnh thấu xương.
khiến ai nấy đều rùng mình ớn lạnh.
Thấy dáng vẻ này của cô, người phụ nữ mập mạp kia cũng hơi sợ nhưng vẫn làm ầm lên: “Đừng tưởng như vậy là tôi sẽ sợ cô!”
Giang Tiêu Tiêu nhìn cô ta chòng chọc: “Tôi không muốn ra tay bởi vì tôi sợ mình trở nên ghê tởm giống như cô.”
Câu nói này đã chọc giận cô ta: “Con khốn này, tao phải xé xác mày ra!”
Mấy nhân viên bán hàng vội xông tới ngăn cản cô ta, có người khuyên nhủ: “Chị ơi chị bình tĩnh chút, đừng đánh nữa.”
Con trai của người phụ nữ kia sợ t quá khóc ầm lên, nhưng bởi vì nó đáng ghét quá nên chẳng có ai dỗ dành.
Giang Tiêu Tiêu nhìn người phụ nữ mập mạp bị nhân viên bán hàng ngăn cản rồi lấy di động ra gọi điện thoại.
“Tôi muốn báo án, nơi này là trung tâm thương mại XX…”
Tiểu Bảo được xe cứu thương đưa tới bệnh viện, còn người phụ nữ mập mạp thì bị cảnh sát bắt đi.
Trước khi đi cô ta còn không quên kêu gào: “Mày tưởng rằng báo cảnh sát có ích hả? Tao sẽ dùng hành động thực tế nói cho mày biết chẳng ích gì đâu!”
Giang Tiêu Tiêu mắt điếc tai ngơ, dứt khoát lên xe cứu thương.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ báo Tiểu Bảo không có gì đáng ngại, có điều người phụ nữ mập mạp kia đạp rất mạnh làm bả vai bé tím bam.
“Vẫn ổn, chỉ bị bầm tím thôi, xương không bị sao cả.”
Giang Tiêu Tiêu đau lòng nhìn Tiểu Bảo trên giường bệnh và hỏi: “Vậy tại sao bé vẫn hôn mê?”
“Ừm… chắc là ngất do đau đớn.”
Thì ra là vậy.
Giang Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cảm ơn bác sĩ.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô vội vàng gọi điện cho Cận Tri Thận.
“Tri Thận, anh hết bận chưa? Tiểu Bảo xảy ra chuyện rồi.”
Khi nhận được cuộc gọi, Cận Tri Thận đang chọn quà cho Giang Tiêu Tiêu.
Anh muốn dành tặng cô một niêm vui bất ngờ nên kiếm cớ đi trước chứ thật ra là anh đến khu bán đồ trang sức trong trung tâm thương mại chọn quà tặng cô.
“Tiểu Bảo xảy ra chuyện rồi.”
Giọng nói lo lắng của Giang Tiêu Tiêu vang lên ở đầu dây bên kia, Cận Tri Thận đứng bật dậy: “Đã xảy ra chuyện gì vậy em?”
Giang Tiêu Tiêu kể tóm tắt lại sự việc đã xảy ra. Sau khi nghe xong, sắc mặt anh hết sức khó coi, chỉ nói “anh đến ngay” rôi cúp điện thoại luôn.
Anh cũng không quan tâm tới quà cáp gì nữa mà xoay người đi ra ngoài.
Nhân viên bán hàng thấy vậy thì sốt sắng gọi anh: “Thưa anh, anh có mua sợi dây chuyên này nữa không ạ?”
Cận Tri Thận dừng bước, đột ngột xoay người quay trở lại quây hàng: “Gói lại đi.
Giang Tiêu Tiêu ngồi bên giường chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Tiểu Bảo, ánh mắt đầy đau lòng và áy náy.
Tất cả là tại cô.
Nếu như lúc đó cô nhường nhịn, xin lỗi người phụ nữ mập mạp kia thì có lẽ Tiểu Bảo sẽ không bị thương.
Thế nhưng trên đời này không có “nếu như”.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve trán Tiểu Bảo, bật ra một tiếng thở dài.
Quả nhiên làm người không thể tức giận nhất thời, nếu không người chịu thiệt thòi chính là bản thân mình.
Cận Tri Thận gấp gáp chạy tới bệnh viện. Khi anh trông thấy Tiểu Bảo nằm trên giường bệnh, hàng mày lưỡi mác nhíu chặt, ánh mắt cực kỳ u ám.
“Tri Thận.” Giang Tiêu Tiêu gọi khẽ.
Cận Tri Thận quay sang nhìn cô: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.”
Giang Tiêu Tiêu cúi găm: “Em xin lỗi vì đã không chăm sóc Tiểu Bảo cẩn thận.”
Cô đổ hết mọi lỗi lâm lên đầu mình.
Cận Tri Thận khẽ thở dài: “Tiêu Tiêu, không phải lỗi của em, em không cân phải tự trách mình.”
Mặc dù anh không trách cô nhưng cô không vượt qua được nỗi áy náy trong lòng.
Tiểu Bảo xảy ra chuyện trong lúc cô trông nom, cô không thể trốn tránh trách nhiệm được.
“Thôi nào, em đừng nghĩ lung tung.” Cận Tri Thận vỗ vai cô, sau đó đi kiểm tra tình trạng của Tiểu Bảo.
Thoạt nhìn Tiểu Bảo giống như đang ngủ, không khác gì lúc bé ngủ ngày thường cả.
“Bác sĩnói sao?”
“Chỉ bị bầm tím, xương không bị thương.”
“Con bị đá vào đâu?”
“Ơ vai.”
Giang Tiêu Tiêu cởi áo của Tiểu Bảo ra rồi kéo xuống, để lộ vai trái có một vết máu bầm rất lớn.
Cận Tri Thận nhíu chặt mày, người lớn bị bầm một mảng thế này còn khó chịu chứ huống chỉ là trẻ con.
“Lúc ấy em không nên xích mích với người phụ nữ kia. Tất cả là tại em quá xốc nổi!”
Giang Tiêu Tiêu chỉ ước gì cú đá của người phụ nữ mập mạp kia rơi trên người mình.
“Cô ta đâu rồi?” Cận Tri Thận hỏi, đôi mắt u tối như sự bình yên trước cơn bão.
“Cô ta đang ở đồn cảnh sát.”
Cận Tri Thận gọi điện cho Cố Niệm bảo anh ấy xử lý chuyện lần này, tuyệt đối không thể tha cho đối phương.
“Mẹ ơi!”
Tiểu Bảo trên giường bệnh đột nhiên hét lên làm hai người lớn ở đây giật mình.
“Tiểu Bảo.” Giang Tiêu Tiêu vội vàng đến cạnh Tiểu Bảo, bé khóc sướt mướt tỉnh lại. Lúc nhìn thấy cô, bé thoáng ngây ra giây lát nhưng tỉnh táo lại ngay, thế rồi bé càng khóc dữ hơn.
“Mẹ ơi con sợ lắm!”
Giang Tiêu Tiêu vội ôm bé, vành mắt cũng đỏ hoe. Cô nghẹn ngào dỗ dành: “Tiểu Bảo đừng sợ, không sao rồi. Có mẹ ở đây, con đừng sợ.
Tiểu Bảo rúc trong lòng cô, tiếng khóc ngày càng nhỏ, cuối cùng ngưng bặt.
“Tiểu Bảo ngoan, chúng ta không khóc nữa nhé.” Giang Tiêu Tiêu dịu dàng lau nước mắt vương trên mặt bé.