Chương 341
Tiếng quát này đã thức tỉnh mọi người, Tống Thanh Uyển luống cuống nhảy xuống giường rồi đứng sang một bên, không biết phải làm sao.
Tiếng hét vừa rồi cũng làm Cận Tri Dực giật mình tỉnh giấc, anh ta uể oải đi từ số pha đến bên giường, thản nhiên nói: “Ngủ thì ngủ thôi, có gì đâu mà kinh ngạc!”
“Xin lỗi anh Cận, đều tại tôi chăm sóc không chu đáo, thật lòng xin lỗi anh” Lúc này Tống Thanh Uyển cũng đứng ra xin lỗi, cô ấy không ngờ hôm qua mình lại uống say.
“Cô còn giữ được chuẩn mực của một người làm y tá không hả? Cô chăm sóc bệnh nhân kiểu này sao?”
“Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì có có biết sẽ ảnh hưởng thế nào đối với bệnh viện không hả?”
Mặc dù Tổng Thanh Uyển đã đứng ra nhận lỗi nhưng bác sĩ và y tá trưởng vẫn tiếp tục lớn tiếng quở trách.
Tổng Thanh Uyển cúi gầm, Cận Tri Dực không thích nhìn dáng vẻ tủi thân của cô ấy nên đành đứng ra nói giúp.
“Được rồi, hai vị đừng nói nữa, hôm qua tôi yêu cầu cô ấy ở lại cùng tôi. Hơn nữa, lúc đó không phải giờ làm việc.
Anh ta vừa dứt lời, Tổng Thanh Uyển lập tức quay sang lườm cháy mặt. Anh ta nói vậy thì chẳng thà không nói còn hơn, đúng là càng bội càng đen.
Cận Tri Dực đã lên tiếng nên bác sĩ và y tá cũng không khiển trách Tống Thanh Uyển nữa mà chỉ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Trước khi Tổng Thanh Uyển đi, Cận Tri Dực còn nháy mắt với cô ấy. Thấy vậy cô ấy bước vội ra ngoài.
Chưa đến nửa ngày sau, tin tức Tống Thanh Uyển ngủ trong phòng Cận Tri Dực đã lan truyền khắp bệnh viện, không chỉ có bác sĩ y tá xì xào mà ngay cả bệnh nhân cũng lôi chuyện này ra làm câu chuyện tán gẫu lúc rảnh rỗi.
Chiều tối, bà Cận xách cơm dinh dưỡng đến thăm con trai. Có điều khi đến bệnh viện, bà nghe được rất nhiều tin tức đáng kinh ngạc.
Bà Cận bước nhanh tới phòng bệnh của con trai út, muốn biết thực hư câu chuyện này đến đâu.
“Tri Dực, mẹ thấy cả bệnh viện đang đồn ầm lên chuyện con và một cô y tá cùng ngủ trong phòng bệnh, chuyện này là thật hay giả vậy?”
Nghe bà Cận nói vậy, Cận Tri Dực không nhịn được phun cả cơm ra ngoài, vội giải thích: “Chuyện gì thế này! Mẹ à, sao mẹ lại tin cái tin đồn nhảm nhí như vậy!”
“Cô y tá đó chỉ là người chăm sóc con thôi, tối qua cô ấy không vui nên có uống chút rượu, sau đó say nên con đưa cô ấy về đây.
Con đâu thể vứt một cô gái trẻ ngoài đường đúng không? Nhưng con thề là con không làm gì hết.”
Bà Cận nghe vậy mới yên tâm.
Nghe đến đoạn cô y tá uống rượu, bà quay đầu hỏi con trai: “Cô y tá đó uống rượu, thế con có uống cùng người ta không?”
Cận Tri Dực cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của mẹ, vội vàng thành thật: “Mẹ, con không uống rượu mà, con tự biết mình không được uống. À phải rồi, anh trai con với chị dâu đâu, sao không thấy anh chị vào thăm con?”
Bà Cận nghe vậy cũng không buồn ngẩng đầu mà chỉ đáp: “Hai đứa nó đi du lịch rồi, Tiểu Bảo cũng đi.”
Cận Tri Dực vừa ngạc nhiên vừa tủi thân, không ngờ hai người họ lại bỏ mặc mình mà lén lút đi nghỉ mát. Bỗng dưng anh ta giận dỗi Vô cùng.
Nghe đến đoạn cô y tá uống rượu, bà quay đầu hỏi con trai: “Cô y tá đó uống rượu, thế con có uống cùng người ta không?”
Cận Tri Dực cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của mẹ, vội vàng thành thật: “Mẹ, con không uống rượu mà, con tự biết mình không được uống. À phải rồi, anh trai con với chị dâu đâu, sao không thấy anh chị vào thăm con?”
Bà Cận nghe vậy cũng không buồn ngẩng đầu mà chỉ đáp: “Hai đứa nó đi du lịch rồi, Tiểu Bảo cũng đi.”
Cận Tri Dực vừa ngạc nhiên vừa tủi thân, không ngờ hai người họ lại bỏ mặc mình mà lén lút đi nghỉ mát. Bỗng dưng anh ta giận dỗi vô cùng.
“Mẹ nói xem anh hai quá đáng lắm đúng không? Em trai cưng của anh ấy đang bị thương phải nằm viện mà anh ấy lại dẫn vợ con đi chơi, con ấm ức quá!”
Bà Cận không thèm để ý đến Cận Tri Dực đang oán trách. Bà dúi quả táo vào tay anh ta, sau đó nhìn con trai bằng ánh mắt oán trách: “Nếu không phải tại con thì mẹ đã đi cùng Tiểu Bảo rồi.”
Lúc này Gận Tri Dực không sao nói hết nỗi khổ sở trong lòng. Anh trai bỏ mặc mình thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả mẹ ruột cũng bắt đầu ghét bỏ mình.
Cận Tri Dực căn một miếng táo, sau đó nằm ăn vạ trên giường làm nũng: “Mẹ thiên vị quá, có cháu nội rồi thì không cần con trai. Dù sao con trai mẹ cũng đang nằm viện, sao mẹ lại đả kích con như vậy chứ? Trái tìm bé bỏng của con bị tổn thương rồi đây này.”
Nói xong anh ta còn giả vờ nhíu mày như đau lắm.
Bà Cận đang dọn dẹp ở bên cạnh lườm nguýt: “Nhìn cái bộ dáng hớn hở của con thì không sao đâu. Được rồi, nghỉ ngơi đàng hoàng đi, khi nào khỏe lại con cũng có thể đi du lịch.”
Thấy khổ nhục vô dụng, Cận Tri Dực đành thôi, đưa mắt nhìn theo bà Cận rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi bà Cận đi, Cận Tri Dực lại thấy hơi buồn chán.
Vừa nghĩ tới ba người nhà anh trai cùng nhau đi du lịch, bỏ lại mình lẻ loi trong nước là anh ta lại giận không có chỗ xả.
Anh ta bấm số gọi video cho Cận Tri Thận.
Trên màn hình là một vùng biển xanh, điều này càng làm cho Cận Tri Dực dỗi hơn. Cận Tri Thận nhìn em trai đang nằm trên giường bệnh, lạnh lùng cất tiếng: “Có việc gì không?”
Thấy thái độ của anh trai như vậy, Cận Tri Dực dứt khoát bơ đẹp.
Anh ta nhìn Tiểu Bảo bên cạnh và gọi to: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ơi, mau cho chú hai ngắm cái nào.”
Tiểu Bảo bị điểm danh nhanh chóng chạy đến. Trông thấy Cận Tri Dực ở bên kia, bé vui vẻ nói: “Chú hai, chú mau khỏi bệnh nhé!
Tiểu Bảo rất thích chỗ này.
Cận Tri Dực chưa kịp đáp lời, Tiểu Bảo đã chạy đi chỗ khác chơi, màn hình lại chuyển đến gương mặt lạnh lùng của anh trai: “Không có chuyện gì thì anh tắt máy đây, lát nữa còn phải đi ăn với Tiêu Tiêu nữa.”
Quả nhiên sau đó Cận Tri Thận cúp máy luôn.
Cận Tri Dực thấy mình đang bị thương mà lại bị đối xử như vậy thì vứt luôn điện thoại ra xa, còn càu nhàu: “Các người có vợ con rồi thì quên béng người em trai này. Tức chết đi được!”
Bên này Cận Tri Dực đang phát điên trong phòng bệnh, bên kia Tống Thanh Uyển cũng không dễ chịu gì.
Bây giờ cô ấy đã trở thành trung †âm của sự chú ý trong bệnh viện, dù đi đến đâu cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ làm cô ấy thấy nhức hết cả đầu.
Thật sự là cô ấy không thể chịu nổi những lời đồn đại đó, đành trốn vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, nào ngờ lại nghe thấy những lời khiến người ta đau lòng hơn.
“Tống Thanh Uyển đúng là vô liêm sỉ, đã có bạn trai rồi còn ra ngoài tán tỉnh đàn ông. Chậc chậc chậc, không ngờ một người thường ngày thật thà như vậy lại là đứa lẳng lơ”
“Chả thế thì sao. Mà hôm qua tôi còn thấy bạn trai cô ta dẫn người phụ nữ khác đến đây khám thai.
Ôi chao, khỏi cần nói hai người kia thân mật nhường nào.”
“Ha ha ha, thật thế á? Buồn cười quá, cô ta cũng bị cắm sừng rồi.”
Tống Thanh Uyển nghe thấy hết những lời châm biếm đó, nhưng cô ấy trốn trong buồng vệ sinh căn chặt môi không dám lên tiếng.
Mấy người bên ngoài vẫn tiếp tục mỉa mai, trong đó có một người khinh thường nói: “Nhìn cô ta xem, gia đình đơn thân, không gia thế không thân phận mà vẫn vọng tưởng muốn với cao đeo bám cậu Cận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!