Chương 362: Làm anh chết mê chết mệt
Sau khi về đến nhà, Giang Tiêu Tiêu bị Tiểu Bảo quấn lấy, nắng nặc đòi cô kể chuyện mèo và chuột cho nghe, bà Cận thấy thế thì ghen tỵ.
“Mẹ cháu về rồi nên không cần bà nội nữa phải không?”
Nhận ra sự chua xót trong lời nói của bà Cận, Tiểu Bảo thông minh nhảy xuống khỏi lồng ngực Giang Tiêu Tiêu, ôm bà rồi hôn một cái, nói năng ngọt xớt: “Tiểu Bảo mới không như thế đâu, Tiểu bảo cũng thích bà nội mà. Nhưng mà ba nói khi ba không có nhà, con phải bảo vệ mẹ, con nhớ kỹ lời ba dặn mà.”
Nghe vậy, bà Cận véo cái máy phúng phính của bé một cái, cười mắng: “Thằng bé nít ranh này.”
Cận Trí Thận vừa về nhà thì thấy mấy người cười đùa trong phòng khách, tâm trạng của vui vẻ hơn, kìm lòng không được mà hỏi: “Mấy bà cháu nói gì mà vui thế?”
“Còn ai ngoài đứa con trai ranh ma của con nữa, chỉ biết dỗ mẹ vui thôi. Mà sao hôm nay con về sớm thế?” Bà Cận nhìn Tiểu Bảo cười.
Cận Tri Thận ngồi xuống bên cạnh Giang Tiêu Tiêu, dịu dàng ôm cô vào lòng rồi trả lời bà Cận: “Hôm nay công ty không có việc gì nên con vê sóm.”
Anh khựng lại, sau đó cúi đầu nói với Tiêu Tiêu: “Đúng rồi, Tiêu Tiêu, mai em đến đi làm luôn đi, anh thu xếp xong xuôi cho em rồi.”
Thấy Giang Tiêu Tiêu muốn đi làm, bà Cận hỏi với vẻ nghi ngờ “Sao đang ở nhà yên lành lại đi làm?”
Giang Tiêu Tiêu sợ bà Cận không tán thành việc cô đi làm nên vội giải thích ngay: “Cô à, là cháu đề nghị muốn đi làm, chủ yếu là cháu không muốn ở nhà ngồi không mãi.
Cháu đi làm lại còn có thể trở thành trợ lý cho Tri Thận, hơn nữa trông chừng anh ấy để đề phòng có cô gái nào tiếp cận Bấy giờ bà Cận mới gật đầu, trong lòng lại càng quý mến Giang Tiêu Tiêu hơn.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiêu Tiêu cùng đi với Cận Tri Thận đến công ty, anh trực tiếp dắt tay cô đi vào trước mặt vô số nhân viên.
Trong buổi họp sáng, anh thông báo thân phận và chức vị của Giang Tiêu Tiêu, ngay lập tức khiến nhiều người bên dưới hâm mộ không thôi.
Bọn họ vốn tưởng rằng Chủ tịch Cận là kiểu Boss độc tài không giống đảm phàm phu tục tử bọn họ, không nghĩ tới anh có người yêu từ lâu rồi, một đám fangirl khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Nhưng sau giây phút tan nát cõi lòng, họ lại dồn dập chuyển tầm ngắm sang cậu hai, may mà nhà họ Cận không chỉ có mình sếp tổng, như thế thì họ vẫn có cơ hội theo đuổi tình yêu.
Có người buồn bã cũng có người vui mừng, cánh đàn ông trong công ty bắt đầu rục rịch, nếu chủ tịch đã có chủ thì về sau cơ hội thành công của bọn họ sẽ tăng lên.
Từ khi vào làm trong công ty, Giang Tiêu Tiêu bắt đầu tiến vào trạng thái tham công tiếc việc làm quen với công việc ở công ty mới một cách nghiêm túc.
Tuy sếp tổng là bạn trai của cô, nhưng cô vẫn không hề lợi lỏng, đây cũng là điều mà Cận Tri Thận yêu thích ở cô.
Đến giờ tan tầm, Cận Tri Thận thấy Giang Tiêu Tiêu vẫn vùi đầu làm việc bèn lặng lẽ đi đến sau lưng cô, cô vẫn không phát hiện.
Trong lúc cô không hay biết gì, anh bỗng ôm chầm lấy cô, làm cô hoảng sợ, khẽ hô lên.
Quay đầu thấy được vẻ mặt đắc ý của Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được đánh anh một cái, trách cứ: “Sao anh đi đường không phát ra tiếng gì hết vậy? Hù chết em.”
Cận Tri Thận ăn đau ra vẻ oan ức: “Rõ ràng là em làm việc quá nghiêm túc nên không nhận ra, đến giờ tan tầm rồi.”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ một buổi chiều trôi qua nhanh như vậy.
Cô vươn vai, xoa bóp hai bả vai nhức mỏi, hỏi Cận Tri Thận: “Về nhà ăn cơm hả anh?”
Cận Trí Thận thấy vậy giúp cô xoa bóp hai vai, sau đó trực tiếp cầm tay cô kéo ra ngoài.
Đến khi Giang Tiêu Tiêu ngồi yên trên xe, Cận Tri Thận mới ra vẻ bí ẩn mà nói: “Hôm nay chúng ta không về mà đi thẳng đến biệt thự nghỉ dưỡng.
“Vậy còn Tiểu Bảo?” Giang Tiêu Tiêu quay sang hỏi.
Cận Tri Thận thắt dây an toàn giúp cô, thuận tiện sờ mó một chút, cười nói: “Ngày mai Tri Dực sẽ dẫn Tiểu Bảo qua đó, chúng ta hiếm khi nào được hưởng thụ thế giới hai người thì phải tranh thủ hưởng thụ cho đã, sau cơn mệt nhọc, ngâm suối nước nóng là thoải mái nhất, Giang Tiêu Tiêu nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, tức khắc đỏ bừng mặt.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, Cận Tri Thận khẽ mỉm cười. Tuy hai người bọn họ đã trải qua nhiều chuyện, nhưng cô vẫn giống như một cô bé con, rất dễ xấu hổ.
Giang Tiêu Tiêu như thế làm anh chết mê chết mệt.
Phong cảnh trên đường đến biệt thự nghỉ dưỡng rất đẹp, ngửi hương hoa được gió thổi tới, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ô tô đi không lâu lắm, khoảng một tiếng là đến vị trí biệt thự.
Sau khi xuống xe, Giang Tiêu Tiêu mới nhìn thấy toàn cảnh khu biệt thự. Cả khu biệt thự được xây dựng giữa sườn núi, xung quanh bao bọc bởi biển hoa, chẳng trách trên đường tới đây lại ngửi được mùi hoa nồng đậm.
Giang Tiêu Tiêu nhìn ngắm phong cảnh của biệt thự, cảm thấy vô cùng thích thú.
Khi hai người bọn họ đi vào khu biệt thự, có nhân viên phục vụ đi đến dẫn họ đến phòng mà Cận Tri Thận đặt trước.
Sau khi cất đồ đạc, Giang Tiêu Tiêu không nhẫn nhịn được bèn kéo tay Cận Tri Thận đi ra ngoài.
Vừa nãy mới chỉ vội vàng nhìn toàn cảnh cũng đã rất chấn động, Giang Tiêu Tiêu thật sự tò mò cấu tạo bên trong khu biệt thự rốt Cuộc ra sao.
“Em thích biệt thự này không?”
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, Cận Tri Thận hỏi.
Giang Tiêu Tiêu nghe anh hỏi, lập tức xoay người lại hôn anh một cái, cười nói: “Em thích nơi này lắm! Phong cảnh đẹp, hơn nữa cũng không quá đông.”
Cận Tri Thận bị cô tấn công bất ngờ tức thì đứng ngây ra đó, nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn, để tránh bị cô nhận ra khác thường, anh đành phải liếc mắt sang bên cạnh, nói một cách bình tính: “Bởi vì vừa mới khai trương nên vẫn chưa có nhiều người biết đến sự tồn tại của nó.”
May mà tâm mắt của Giang Tiêu Tiêu vẫn luôn bị phong cảnh hấp dẫn, cho nên không chú ý đến sự khác thường của Cận Tri Thận.
Hai người bọn họ đi dạo một lúc lâu, cuối cùng Giang Tiêu Tiêu mệt mỏi, dứt khoát chơi xấu, ngồi xổm dưới đất không chịu đi.
Cận Tri Thận thấy thế thì cảm thấy bất đắc dĩ, anh mỉm cười, trực tiếp ôm cô dậy, trở lại nơi dùng bữa.
Tuy Giang Tiêu Tiêu hơi xấu hổ nhưng cũng rất hưởng thụ giây phút được anh cưng chiều.
Bữa tối là Cận Tri Thận cố ý dặn dò người ta chuẩn bị, toàn bộ đều là những món Giang Tiêu Tiêu thích ăn.
Sau khi đi dạo một buổi chiều, Giang Tiêu Tiêu thật sự đói meo, thế là bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thấy cô ăn uống ngon lành, Cận Tri Thận cũng bị gợi lên cảm giác thèm ăn, bèn gắp một miếng cho vào trong miệng, không nghĩ tới lại rất ngon miệng.
Dùng bữa xong, Cận Tri Thận dẫn Giang Tiêu Tiêu đi ngâm suối nước nóng, đến khi trở về phòng cũng đã rất muộn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!