Chương 402 Vốn là một kẻ lòng lang dạ sói
Cận Tri Thận vuốt tóc Giang Tiêu Tiêu một cách hờ hững, lạnh nhạt nói: “Còn không phải do cậu con rể tài giỏi của bọn họ, Lam Quân Hạo vốn là một kẻ lòng lang dạ sói.
Trong khoảng thời này, đối phương vẫn luôn thâu tóm sản nghiệp của nhà họ Giang từng chút một, hiện nay nhà họ Giang sắp sáp nhập hoàn toàn vào xí nghiệp Lam thị”.
“Không phải Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình luôn ân ái lắm hay sao? Sao lại còn xảy ra chuyện như thế này?” Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác hỏi.
Cận Tri Thận nhìn bộ dạng ngây thơ của cô, không nhịn được mà xoa đầu cô: “Em cho rằng Lam Quân Hạo là loại người thành thật chắc? Trong giới kinh doanh, anh ta luôn không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình, hiện tại Tập đoàn Giang thị đã suy bại rồi.”
Nghe Cận Tri Thận nói xong, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Tuy cô đã cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Giang, nhưng nói cho cùng Tập đoàn Giang thị vẫn là tâm huyết mà mẹ cô và Giang Chấn chung tay gây dựng, nếu cứ bị Lam Quân Hạo nuốt gọn thì cô cảm thấy không cam lòng.
Nhưng cô cũng không nói suy nghĩ này ra, dù sao đây cũng là việc riêng của nhà họ Giang và nhà họ lam, không liên quan gì đến cô cả, cô cũng không cần quan tâm.
Hai người họ lại trò chuyện với nhau một lúc, rồi Giang Tiêu Tiêu dần thiếp đi trong lòng Cận Tri Thận.
ở một bên khác, nhà họ Giang không được hòa thuận như thế, Giang Chấn bị ăn mắng ở bệnh viện trong lòng rất bực bội, ông ta trở về nhà với lòng oán giận.
Vừa vào cửa, Thẩm Thục Lan và Giang Tình Tình lập tức quây quanh ông ta. Thẩm Thục Lan hỏi: “Sao rồi, Giang Tiêu Tiêu có đồng ý giúp chúng ta không?”
Giang Chấn bực bội cởi áo khoác ra, nói với giọng khó chịu: “Nó chẳng thèm quan tâm, lại còn mắng tôi một trận ở ngay bệnh viện, làm tôi mất hết mặt mũi”
Thẩm Thục Lan nghe ông ta nói thì mắng to: “Con khốn ấy giờ leo lên nhà giàu có rồi, không thèm để tâm đến chúng ta sống chết ra sao, dù gì chúng ta cũng là người nhà của nó, vậy mà nó lại lạnh lùng như thế đấy.”
Giang Tình Tình cũng hùa theo: “Đúng đấy, còn cho rằng mình là thứ gì tốt đẹp lắm ấy. là đồ đĩ mà thôi, giả vờ thanh cao cái gì chứ. Cũng chẳng hiểu Cận Tri Thận thích cô ta ở điểm nào nữa.”
Vốn dĩ đã phiền lòng lắm rồi, bây giờ lại nghe hai người phụ nữ lải nhải bên tại không ngừng, Giang Chân muốn phát điện.
“Choang một tiếng, âm thanh thủy tinh vỡ tan bỗng vang lên, hai mẹ con Thẩm Thục Lan lập tức im miệng, nhìn Giang Chấn đang nổi giận đùng đùng.
“Đủ rồi! Nếu không phải vì hai mẹ con bà thì Giang Tiêu Tiêu sẽ biến thành thế này ư? Đều là do các người gây chuyện cho tôi, dồn nó vào đường cùng, bây giờ nó chẳng nghe ai nói nữa, kết quả nào các người vừa lòng chưa?!” Giang Chấn hét lên đầy phẫn nộ.
Khi ông ta nhìn Giang Tình Tình được Thẩm Thục Lan che chở trong lồng ngực, lại càng giận mà không biết trút vào đầu, ông ta chỉ vào cô ta và mắng: “Còn cả mày! Đồ vô dụng, ngay cả người đàn ông của mình cũng không trông chừng được.
Bây giờ Lam Quân Hạo không muốn cưới mày mà đi cưới con gái nhà họ Lâm. Còn mày thì sao! Chẳng có gì hết! Không chỉ vô dụng mà còn làm ta mất hết sản nghiệp nhà họ Giang!
Sau khi quát tháo xong, Giang Chẩn bỏ đi ngay lập tức.
Giang Tình Tình bị Giang Chấn mắng một trận, vô cùng uất ức, cô ta gục vào lòng Thẩm Thục Lan, không kìm được mà mắng chửi: “Lam Quân Hạo phản bội con, tuyệt đối không thể để yên như thế đâu, sự nhục nhã con phải chịu nhất định sẽ trả lại cho anh ta gấp bội!”
Thẩm Thục Lan đau lòng nhìn Giang Tình Tình, nói: “Tình Tình nhà chúng ta là một cô gái tốt như thế này mà thằng chó đó không biết quý trọng, chúng ta phải trả thù nó thật tàn nhẫn.
Để cho nó biết hậu quả khi chọc giận chúng ta. Tình Tình yên tâm, chỉ cần có mẹ ở đây, nhất định sẽ không để con phải chịu uất ức”
“Vẫn là mẹ tốt nhất, bây giờ ba chỉ toàn quát mắng con thôi, con thấy ba là muốn nịnh bợ con khốn Giang Tiêu Tiêu đó ấy” Giang Tình Tình hung tợn nói.
“Còn không phải thế à, con khốn Giang Tiêu Tiêu đó giống hệt con mẹ của nó, đều là đồ để tiện, chỉ biết quyến rũ đàn ông. Hiện tại chúng ta cần dùng đến nó thì nó lại và vịt” Thẩm Thục Lan nói hùa.
Đúng là mẹ như thế nào thì con gái như thế đó, khí chất trên người mẹ con Thẩm Thục Lan giống nhau như đúc.
Trong bệnh viện, vết thương sau lưng Cận Tri Dực đã đỡ hơn nhiều, phần lớn đều đã đóng vảy.
Tống Thanh Uyển bôi thuốc cho anh ta, nhìn vết thương ghê người đó thì cảm thấy khó chịu, nếu không phải vì cô ấy, anh ta sẽ không phải chịu khổ như thế.
Tống Thanh Uyển thấy vậy, vội lau nước mắt, kiểm tra tình huống của anh ta, rồi bôi thuốc cho anh ta.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao được à? Cô thử cảm giác này đi” Cận Tri Dực nói với giọng tức giận.
Tổng Thanh Uyển nghe vậy lại cúi đầu, Cận Trị Dực vội ngăn lại: “Được rồi, bây giờ cô cứ thành thật chăm sóc cho tôi là được, đến khi nào tôi lành hẳn, xuất viện thì tôi sẽ thanh toán tiền lương cho cô một thể luôn”.
“Thật là, không biết tôi có duyên với bệnh viện này hay do tôi xui xẻo vì gặp cô nữa” Cuối cùng Cận Tri Dực không nhịn được mà cằn nhằn một câu.
Tống Thanh Uyển không nói gì.
Đến khi sẩm tối, Cận Tri Thận để giải quyết công việc, Giang Tiêu Tiêu rảnh rỗi bèn lên mạng tra tìm tình trạng hiện giờ của Tập đoàn Giang thị, phát hiện tình hình nghiêm trọng hơn cô nghĩ nhiều.
Vài nhân viên cũ của nhà họ Giang bị Lam Quần Hạo mời về bên mình, ngay cả những người thân tín của Giang Chấn cũng đều đổi sang nơi khác làm việc, hiện nay Tập đoàn Giang thì chẳng khác nào vỏ rỗng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!