Chương 406 Tránh xa tôi ra
Giang Tình Tình lập tức cầm phiếu kết quả đến chỗ ở của Lam Quân Hạo.
“Tôi muốn anh kết hôn với tôi.” Giang Tình Tình siết phiếu siêu âm trong thai, nhìn Lam Quân Hạo với ánh mắt kiên quyết: “Nhà họ Lam các anh mãi mới có được một đứa cháu, chẳng lẽ anh định mặc kệ nó ư?”
“Ha.”
Trong tay Lam Quân Hạo kẹp một điều thuốc, những điểm đỏ trên tàn thuốc nổi bật trong căn phòng u ám, thái độ hờ hững của người đàn ông làm cho Giang Tình Tình hoảng hốt.
Đứa bé này là lợi thế cuối cùng của cô ta.
Trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông in bóng khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tình Tình, lớp khói trắng tỏa lên lơ lửng, giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên: “Cô cho rằng tôi không thể có người đàn bà khác a? Những người khác không thể mang thai được chắc?”
Sắc mặt Giang Tình Tình tái nhợt, một tay vịn chắc lấy mép bàn để chống đỡ cơ thể mình mới không ngã xuống.
Cô ta nhắm mắt, hỏi với giọng đượm vẻ tuyệt vọng: “Anh định để đứa bé này làm sao đây? Nó là cốt nhục của anh, anh muốn giết chết nó ư?”
Điều thuốc trên tay sắp cháy hết, Lam Quân Hạo vứt nó xuống đất, di mũi giày da được chà lau sáng bóng lên tàn thuốc dở chưa tắt hẳn, động tác ấy giống như đang cảnh cáo Giang tình Tình: Nếu cô ta dám làm bậy thì cũng sẽ giống như điều thuốc này, bị anh ta giảm dưới chân.
“Phá thai đi.” Lam Quân Hạo dừng động tác ở chân, nói.
Giang Tình Tình trợn trừng hai mắt, cảm thấy không thể nào tin nổi, cô ta vung vẩy tờ giấy trên tay mình, nói bằng giọng the thé: “Anh muốn tôi phá thai? Lam Quân Hạo, sao anh lại độc ác như thế hả?”
“Tôi độc ác?” Lam Quân Hạo cười khẽ, giống như nghe được một chuyện gì đó rất hài hước: “Có bản lĩnh bò lên giường tôi thì cũng phải có bản lĩnh chuẩn bị tinh thần chứ, cô đừng tưởng rằng cô có thai là có thể trói buộc tôi.”
Giang Tình Tình biết rõ không còn khả năng nữa, nhưng vẫn hy vọng xa vời Lam Quân Hạo có thể hồi tâm chuyển ý: “Dù sao tôi cũng không còn đường quay đầu lại nữa, nếu anh không lấy tôi thì tôi sẽ nói việc này ra! Anh biết việc này có ảnh hưởng với anh lớn đến mức nào không?”
Ánh mắt Lam Quân Hạo trở nên lạnh lùng: “Cô uy hiếp tôi?”
“Như thế sao có thể coi là uy hiếp?” Giang Tình Tình tiến đến gần Lam Quân Hạo, giày cao gót đạp lên sàn nha phát ra những tiếng lộc cộc đều đặn, giống như ban nhạc phối hợp nhịp nhàng để trình diễn một bản nhạc.
Giang Tình Tình dán sát vào anh ta, gần như có thể ngửi thấy mùi nước hoa của người nọ. Cô ta mỉm cười, đặt tờ giấy vào tay anh ta, nói: “Chẳng qua là em muốn đứa con của chúng ta có một gia đình hạnh phúc thôi mà, anh sẽ đồng ý mà phải không?”
Mùi nước hoa nồng nặc trên người Giang Tình Tình xộc vào mũi, Lam Quân Hạo lùi về sau vài bước, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét: “Tránh xa tôi ra.”
Không biết Giang Tình Tình lấy được phương thức liên lạc từ đâu mà cả Lam Bách Xuyên và Tần Sương đều biết tin tức này, dồn dập gọi điện thoại tới hỏi thực hư. Lam Quân Hạo không trả lời bọn họ, làm hai ông bà vô cùng lo lắng.
Lam Quân Hạo về đến nhà, quản gia thấy anh ta trở lại thì vội vàng chạy tới, thấp giọng nói: “Cậu chủ, ông bà chủ đến, đang ở trong phòng khách chờ cậu”
“Tôi biết rồi.” Lam Quân Hạo cởi áo vest đưa cho quản gia, vừa chỉnh lại ống tay áo sơ mi vừa đi vào trong.
Trong phòng khách rộng lớn, trang hoàng lộng lẫy và xa xỉ, có hai người trung niên đang ngồi, người phụ nữ mặc sườn xám, tóc vấn lên, làn da trắng nõn nà, mềm mại như đậu hũ, không hề nhìn ra dấu vết của năm tháng.
Nghe được âm thanh ngoài cửa, Tân Sương ngẩng đầu lên thì thấy Lam Quân Hạo đang đi vào phòng.
Tần Sương nghĩ đến đứa bé kia, vội buông tạp chí xuống và tiến lên đón Lam Quân Hạo, hỏi anh ta: “Có thai thật rồi à?”
Lam Quân Hạo gật đầu, thuận tiện đặt tay lên vai Tần Sương, đẩy mẹ mình ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, thân thiết xoa bóp vai cho bà ta, rồi nhẹ giọng dụ dỗ: “Mẹ đấy, mẹ không cần quan tâm nhiều làm gì, những chuyện thế này con sẽ xử lý.
Tần Sương hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo, thảnh thơi tiếp nhận sự phục vụ của con trai, cũng không định nghe lời anh ta: “Với tính cách của con, đưa đứa bé ấy đến đây mới là lạ ấy, mình nói xem có đúng hả mình?”
Vì chứng minh quan điểm của mình là đúng, Tần Sương còn hỏi Lam Bách Xuyên đang ngồi xem ti vi bên cạnh, ông Lam cũng gật đầu.
“Chậc, bây giờ con có năng lực xử lý chuyện của mình rồi, ba mẹ cũng đừng quan tâm nữa được không?” Lam Quân Hạo giả vờ tức giận, trừng mắt với Tần Sương.
Tần Sương chứng kiến Lam Quân Hạo từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, hiểu rõ anh ta như lòng bàn tay, bà ta nằm một cách thoải mái trên ghế sô pha, nhìn con trai mình và nói với giọng điệu thương lượng: “Nếu không con giả vờ làm theo trước đã, những chuyện khác để sau hãy nói?”
Lam Quân Hạo nhìn vẻ mong ngóng của Lam Bách Xuyên và Tần Sương, ông Lam lại tỉnh táo phân tích tình hình hiện nay cho anh ta nghe, anh ta đành phải làm theo lời bà Tần, bằng không việc này sẽ còn ảnh hưởng đến danh dự của cả nhà họ Lam.
Giang Tình Tình nhận được tin thỏa hiệp của nhà họ Lam, gần như không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Lam Bách Xuyên và Tần Sương hẹn Giang Tình Tình ra ngoài gặp mặt, lúc đến điểm hẹn, cô ta không trông thấy bọn họ mà gặp được Lam Quân Hạo.
“Cố ý chờ em à?”
Giang Tình Tình nhìn anh ta, chợt cảm thấy ấm lòng, cô ta để túi xách sang ghế bên cạnh một cách tùy ý rồi đi đến sau lưng anh ta: “Quả nhiên anh vẫn không muốn vứt bỏ mẹ con em.”
Cô ta thấy đối phương không phản ứng gì cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ, nếu bây giờ Lam Quân Hạo vẫn cứ khép na khép nép với cô ta thì mới đáng nghi.
Giang Tình Tình dứt khoát kéo ghế bên cạnh Lam Quân Hạo ra và ngồi xuống, rồi quay đầu sang nhìn anh ta với ánh mắt thâm tình: “Anh định bao giờ tổ chức đám cưới?”
Lam Quân Hạo nhìn thấy Giang Tình Tình, giọng nói của ba mẹ vang lên trong đầu, anh ta cũng không phải là người không hiểu thời thế, cho nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nại vì sự thịnh vượng của gia tộc.
“Chờ một thời gian nữa đi.” Lam Quân Hạo đẩy gạt tàn ở trước mặt ra xa, rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn, không muốn nói chuyện với Giang Tình Tình chút nào.
Tức khắc Giang Tình Tình cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn duy trì vẻ tươi cười: “Một thời gian nữa là bao lâu? Anh muốn để mẹ con em chờ cả đời à?”
Cô ta cũng không ngu ngốc, Lam Quân Hạo nói chờ một thời gian, có lẽ vĩnh viễn không có ngày hẹn, chỉ có thể chờ đợi.
Lam Quân Hạo không trả lời, nhưng biểu cảm trên mặt anh ta rõ ràng không giống như ban nãy, cũng không cố ý giải thích cho cô ta, để cô ta tự ảo tưởng một mình.
Giang Tình Tình thật sự không chịu nổi sự lạnh nhạt này, cô ta dứt khoát vỗ bàn, chất vấn Lam Quân Hạo: “Rốt cuộc anh có định kết hôn với em không? Anh cho em một câu trả lời có được không?”
“Có” Lam Quần Hạo nuốt thức ăn rồi trả lời.
Giang Tình Tình thích Lam Quân Hạo cũng không phải ngày một ngày hai, sao cô ta có thể không hiểu tính cách của đối phương chứ? Bộ dạng này của anh ta khiến cô ta cảm thấy nắm chắc hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!