CHƯƠNG 412 Ánh mắt ám muội
Ra khỏi Cục dân chính, Cận Tri Thận nhìn bức ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn của mình mà cười ngây ngô giống như một cậu chàng mới lớn.
Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà chọc anh một cái.
“Anh cười gì mà trông ngốc quá vậy”
Cận Tri Thận nghe vậy, dứt khoát bế Giang Tiêu Tiêu lên, nói một cách hưng phấn: “Anh có vợ rồi, rốt cuộc anh cũng kết hôn rồi!”
Niềm vui sướng của anh lây nhiễm sang cảm xúc của Giang Tiêu Tiêu, cô không nhịn được mà nở nụ cười và ôm chặt cổ anh.
Ai có thể ngờ được một người đàn ông quyền uy, lạnh lùng, nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố này như Chủ tịch Cận bây giờ lại cười vui vẻ như một đứa bé.
Mãi lâu sau, Giang Tiêu Tiêu mới được thả xuống, cô nhìn Cận Tri Thận, nói: “Được rồi, Tri Thận, chúng ta cũng nên nhanh chóng bảo tin tức này cho người nhà đi”
“Vâng, xin nghe lời bà xã đại nhân” Cận Tri Thận tựa đầu lên vai cô, ngoan ngoãn đáp lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Cận Tri Thận đổ chuông, anh nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhấn nghe.
Điện thoại vừa được nối máy, Cận Tri Dực không nhẫn nhịn được mà lập tức tuôn ra một tràng: “Anh! Anh và chị dâu đi đăng ký hôn rồi à! Chúc mừng, chúc mừng, ông anh bằng giá suốt kiếp của em cuối cùng cũng thông suốt rồi.”
Nghe anh ta nói, Cận Tri Thận đen mặt.
“Nói gì vậy hả, bây giờ anh có chị dâu chú bênh rồi, chủ nói chuyện cho cẩn thận”
Khó có được một lần nghe Cận Tri Thận nói câu nào hơi có vẻ khoe khoang, Cận Tri Dực kinh ngạc, nói: “Quào, chị dâu, chị huấn luyện anh em tốt thể, trước kia anh ấy không phải như thế này đâu”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì buồn cười, nói: “Anh của chủ vốn là kiểu người như thế mà, chẳng lẽ chú không biết à?”
“Đều do vợ biến anh thành như thế này”
Cận Tri Dực nghe hai người bọn họ tán tỉnh nhau ở đầu dây bên kia mà phẫn uất vô cùng, hung tợn nói: “Hai người có vợ chồng quên em này, không nói chuyện với hai người nữa”
Nói xong, anh ta cúp máy, đúng lúc này Tống Thanh Uyển đẩy xe thuốc vào.
“Anh sao thế?”
“Thì bị anh tôi và chị dâu tọng cơm chó đấy, hai người này lúc nào cũng hành hạ chó độc thân tôi đây, giờ thì bọn họ đăng ký kết hôn rồi”
Cận Tri Dực cúp điện thoại, cảm thấy khá là bất mãn, giống như mình bị vứt bỏ vậy.
Tống Thanh Uyển nhìn bộ dạng này của anh ta, không nhịn được mà bật cười: “Hai người bọn họ đi đăng ký kết hôn là điều hết sức bình thường, anh ở đây giận dữ bất bình thì làm được gì, bôi thuốc thôi.”
Cận Tri Dực nghe vậy, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, Tống Thanh Uyển tránh những nơi kết vảy trên người anh ta rồi bôi thuốc.
Sau nhiều ngày điều trị, cuối cùng vết thương trên lưng anh ta đã chuyển biến tốt.
Tổng Thanh Uyển vừa bôi thuốc cho Cận Tri Dực, vừa cảm thán: “Nói thật, tôi rất hâm mộ chị Tiêu Tiêu gặp được một người đàn ông như anh của anh, không giống như tôi, toàn gặp phải những kẻ khốn nạn”.
“Ấy, cô nói thế là không đúng rồi, toàn gặp những kẻ khốn nạn là thế nào vậy, chẳng lẽ tôi không phải người tốt à?” Cận Tri Dực có hơi không vui.
Tống Thanh Uyển đập anh ta một cái: “Tôi đang nói là bạn trai! Sao nói gì anh cũng tiếp lời thế hả?”
“Cô nhẹ tay chút đi, dù sao tôi cũng là người bệnh đấy, đâu chịu được sức mạnh của cô” Cận Tri Dực ăn đau.
Sau đó anh ta xoay đầu lại, nhìn Tống Thanh Uyển với ánh mắt xấu xa: “Có điều, nếu cô không có ý kiến, thì tôi có thể làm bạn trai của cô”
Tống Thanh Uyển nghe vậy, liếc xéo anh ta một cái, không trả lời.
Cận Tri Dực nhìn Tống Thanh Uyển, chẳng hiểu sao lại cảm thấy bây giờ trông cô ấy thật đáng yêu, nếu những ngày qua không có cô ấy ở đây thì có lẽ anh ta cô đơn chết mất.
Nghĩ đến việc Cận Trị Thận đã đăng ký kết hôn, Cận Trị Dực không khỏi cảm thán, người phụ nữ định mệnh của anh ta khi nào mới xuất hiện đây?
Chẳng qua anh ta không biết là lúc này Tống Thanh Uyển cũng có cùng suy nghĩ giống như anh ta.
Những lời Cận Tri Dực nói ban nãy, không phải cô chưa từng nghĩ tới, nhưng cô ấy không dám nghe theo trái tim mình, muốn trách thì trách gia đình của bọn họ quá chênh lệch.
Đối với cô ấy, yêu đương một người nhà họ Cận là một chuyện viển vông.
Sau khi bôi thuốc xong, Tống Thanh Uyển đi luôn, để lại một mình Cận Tri Dực nằm trên giường với lòng căm phẫn.
Nhà họ Cận.
Cận Tri Thận dắt tay Giang Tiêu Tiêu nghênh ngang trở lại nhà họ Cận, lúc mở cửa ra thì thấy ông bà Cận đang ngồi trên ghế số pha nhìn hai người bọn họ.
“Ba mẹ, hôm nay ba mẹ không có việc gì làm sao ạ?” Cận Tri Thận hỏi với giọng nghi ngờ.
“Thằng nhóc này, chuyện đăng ký kết hôn với Tiêu Tiêu quan trọng như thế mà cũng không nói trước cho ba mẹ một tiếng, phải nhờ trợ lý thì ba mẹ mới biết được hôm nay hai đứa đi đăng ký đấy.
Hơn nữa, đây là chuyện cả đời, các con hấp tấp quá.” Bà Cận phàn nàn.
Cận Tri Thận chưa kịp nói gì ông Cận đã lên tiếng phản bác: “Được rồi, em đừng càm ràm nữa, quan hệ của hai đứa nó còn thiếu tờ giấy chứng nhận đó hay sao?
Vả lại chúng nó cũng đến lúc nên đăng ký kết hôn rồi, bây giờ Tiêu Tiêu chính là con dấu chân chính của nhà họ Cận, bà làm mẹ chồng lẽ nào chỉ biết trách cứ thôi ư?”
Bà Cận nghe vậy thì liếc xéo ông Cận một cái: “Chỉ có ông biết làm người tốt thôi. Tiêu Tiêu làm dâu nhà họ Cận chúng ta, dĩ nhiên là tôi vui mừng chứ, chỉ là tôi muốn cho Tiêu Tiêu một đám cưới thật long trọng, như thế này chẳng phải là…”
“Không sao đầu cô, cháu không quan tâm những thử hình thức đó đâu ạ, chỉ cần cháu và Tri Thận yêu nhau là đủ rồi.” Giang Tiêu Tiêu cười đáp.
Nghe Giang Tiêu Tiêu nói, bà Cận mỉm cười kéo tay cô nói: “Bây giờ còn gọi là cô nữa à? Có phải đến lúc đổi cách xưng hô rồi không?”
Lời nhắc nhở của bà Cận làm Giang Tiêu Tiêu ngượng ngùng, mặt cũng đỏ lên.
“Đúng đấy vợ à, bây giờ em nên gọi là ba mẹ” Cận Trị Thận cũng cười, ôm chặt vai cô.
“Mẹ..” Giang Tiêu Tiêu rút rè gọi một tiếng, tạm thời cô chưa quen với thân phận mới của mình ngay được.
“Ơi, Tiêu Tiêu, giờ con đã trở thành con dấu chân chính của nhà họ Cận rồi, về sau không cần câu nệ quá.” Bà Cận cười nói.
Cận Tri Thận nhận ra Giang Tiêu Tiêu lúng túng, bèn kéo cô lại, đưa hai tờ giấy chứng nhận kết hôn cho bà Cận.
“Đây, ba mẹ xem đi, giấy chứng nhận kết hôn mới toanh.”
Bà Cận lập tức nhận lấy, nhìn bức hình trên giấy chứng nhận, bà mỉm cười hài lòng.
“Mẹ, con dẫn Tiêu Tiêu lên nghỉ ngơi một lát, có việc gì thì mẹ gọi con.”
“Được, được, được, các con lên đi, lát nữa ba mẹ đi đón Tiểu Bảo cho, không có việc gì mẹ sẽ không gọi hai đứa đâu.” Bà Cận vừa nói vừa nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt ám muội.
Giang Tiêu Tiêu nhận thấy ánh mắt của bà Cận, cô lại càng xấu hổ hơn, bèn chạy chậm lên lầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!