Chương 419 Nhất định không được buông tay
Người phụ nữ kia nhìn thấy hai người bọn họ vẫn cố sống cổ chết chống chọi, ánh mắt bỗng thay đổi, cô ta vung dao lên chém về phía bọn họ.
Tổng Thanh Uyển và Giang Tiêu Tiêu gần như dồn hết sự chú ý lên vấn đề liệu có ngã xuống không, cho nên hoàn toàn không để ý tới còn có một mối nguy hiểm khác vẫn đang áp sát.
Cận Tri Dực thay thế thì trợn trừng hai mắt đầy kinh hãi, anh ta không quan tâm đến cái chân khập khiễng của mình nữa mà lập tức nhảy lên vài bước, ném nạng ra.
Người phụ nữ kia chỉ chăm chăm để ý Giang Tiêu Tiêu nên không hề phát hiện ra hành động của Cận Tri Dực.
Nạng của Cận Tri Dực lĩa vụt về phía đó, đánh trúng chân sau của người phụ nữ, cô ta không hề phòng bị nên bị đánh ngã nhào xuống đất.
Cũng nhờ hành động này mà Giang Tiêu Tiêu và Tổng Thanh Uyển có cơ hội thả lỏng, cho hai người bọn họ có thêm một chút thời gian chống giữ.
Bấy giờ, dưới đất vang lên tiếng la hét hãi hùng, thấy được nhân viên của bệnh viện cùng với vài người nhà của bệnh nhân đang nhao nhao ôm chắn và túi khí xông ra ngoài.
Rồi tự động trải những thứ đó trên mặt đất, chỉ lo người bên trên rơi xuống.
Nhìn hai người đang gian khổ chống đỡ trên sân thượng, trái tim của tất cả mọi người cũng vọt lên tận cổ họng.
Cận Tri Thận lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng cũng đến trước của bệnh viện.
Thế nhưng anh không thể nào ngờ được mình vừa xuống xe liền thấy Giang Tiêu Tiêu treo lơ lửng giữa không trung, giống như sẽ rơi xuống ngay sau đó vậy.
Anh cảm giác cả người lạnh toát, chút lý trí còn sót lại nhắc nhở anh phải mau chóng đi lên sân thượng cửu Tiêu Tiêu.
Anh liều mạng xông lên, lối thoát hiểm của bệnh viện cũng đã được mở ra, nhân viên công tác nhìn thấy anh xông vào như thể không muốn sống nữa thì ra hiệu anh đi theo lối thoát hiểm.
Cận Tri Thận không quan tâm gì nữa, anh chỉ muốn mình có thể dùng tốc độ nhanh nhất lên sân thượng, thuận lợi cứu được Giang Tiêu Tiêu.
Anh thầm cầu khẩn liên tục rằng cô tuyệt đối không có vấn đề gì.
Trên sân thượng, một nhóm bác sĩ và bảo vệ chạy lên đến nơi, người đến mỗi lúc một nhiều hơn, người phụ nữ nọ cũng bắt đầu hoảng sợ.
Cô ta đứng dậy, tay vẫn nắm chặt con dao, uy hiếp: “Các người không được tới đây.”
Nhưng cô ta không có con tin trong tay, thế nên không ai coi lời uy hiếp đó ra gì mà vẫn tiến về phía trước.
Người phụ nữ đó thấy cách này không có tác dụng, dứt khoát vung vẩy con dao loạn xạ, gào lên: “Các người đừng có mà tới đây! Mau đi ra, nếu ai tới tôi chém chết người đó!”
Dáng vẻ cô ta cầm dao chém lung tung ban nãy khiến mọi người vẫn còn sợ hãi, bây giờ
nghe cô ta nói thế thì thoáng chần chừ.
Suy cho cùng, mạng sống của mình quan trọng hơn dũng cảm làm việc nghĩa.
Những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn, sau đó dần dần có người bắt đầu lùi về phía sau.
Chẳng mấy chốc đã nhường ra một lối đi.
Người phụ nữ kia thấy cảnh này, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô ta chạy thoát thì cũng sẽ không xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.
Cô ta không dám thả lỏng hoàn toàn, vừa đi ra ngoài vừa múa may con dao trong tay, chỉ sợ có ai thích lo chuyện bao đồng xông lên ngăn mình lại.
Cô ta nổi điên như thế nên không ai dám lại gần, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta đi đến cửa thang máy, ấn nút đi xuống.
Nào ngờ, cửa thang máy vừa mở ra, người đứng bên trong là Cận Tri Thần thoạt nhìn rất hung ác, sắc mặt u ám tràn đầy vẻ lo lắng.
Người đàn bà kia chưa kịp trông thấy rõ Cận Tri Thận đã bị đá bay ra xa mấy mét, con dao phay trên tay cô ta cũng văng xuống đất phát ra âm thanh “keng keng”.
Mọi người kinh ngạc đến độ ngừng thở, chỉ có vài người phản ứng mau lẹ mới biết chuyện gì vừa xảy ra, bọn họ nhìn Cận Tri Thận mà sinh lòng kính nể.
Rõ ràng anh vừa mới lên đây, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể phản đoán được tình hình hiện tại, hơn nữa chế ngự người phụ nữ điên đó với tốc độ nhanh nhất. khiến cho mọi người không thể không bội phục.
Rốt cuộc cả quá trình ấy cũng chỉ mất một giây đồng hồ.
Người phụ nữ kia ngã xuống đất một cách chật vật, cô ta nghệt ra, Xoa trán mình, đang định chửi đổng lên thì bỗng nhiên phát hiện con dao mình luôn cầm nãy giờ không biết đã bay đi đâu, thể là cô ta hoảng loạn.
Không có dao, cô ta thậm chí không có can đảm kêu gào.
Lúc cô ta đang trong trạng thái hoảng hốt, Cố Niệm dẫn vệ sĩ đến, không chờ Cận Tri Thận nói gì đã xông lên khống chế cô ta ngay lập tức.
Người phụ nữ đó vừa mới là lối rất lâu, bây giờ đột nhiên bị bắt, cô ta nào chịu phục mà vẫn cứ kêu la: “Các ngươi mau buông tôi ra, có tin tối chém chết các người không?”
Cố Niệm nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Nếu cô không biết điều thì tôi có thể chém chết cô ngay bây giờ”
bên kia, Cận Tri Dực không có nạng chống, chỉ có thể nhảy lò cò để di chuyển, hơn nữa mỗi khi nhảy một bước sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên cái chân còn lại, đau đến độ mặt mày nhăn nhó.
Nhưng anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nhảy từng bước về phía trước, bằng không Giang Tiêu Tiêu và Tổng Thanh Uyển có khả năng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, hình như anh ta nghe được tiếng của Cố Niệm, cùng với tiếng ồn ào của đám đông.
Anh của anh ta đến rồi ư?
Cận Tri Dực đang định quay đầu lại xem thì phía trước bỗng vang lên tiếng hát của Tổng Thanh Uyển.
“Chị Tiêu Tiêu, giữ chặt..”
Tống Thanh Uyển gần như sắp dùng hết sức lực của mình, mặt cô ấy đỏ bừng dần dần trở nên tái nhợt, nhưng cô ấy vẫn không buông tay.
Giang Tiêu Tiêu nhìn cô ấy, nói một cách khó nhọc: “Thanh Uyển, em mau buông tay ra đi, nếu không cả hai chúng ta cùng rơi xuống mất”
Tống Thanh Uyển lắc đầu kiên định: “Chị Tiêu Tiêu, dù chị nói gì em cũng sẽ không thả tay ra đầu, bảo em buông tay chẳng bằng bảo em rơi xuống thay cho chị.”
Lời nói của cô ấy làm Giang Tiêu Tiêu vô cùng cảm động, thế nhưng bây giờ không phải là lúc để cảm động, cô chỉ có thể cố ép mình bình tĩnh lại, không được lộn xộn, cố gắng không tạo thêm áp lực cho đối phương.
Cuối cùng Cận Tri Dực cũng khập khiễng lại gần, anh ta nhanh chóng vươn tay ra giữ chặt Tống Thanh Uyển.
Trong nháy mắt, sức nặng của người phụ nữ dồn hết lên người anh ta, mà vết thương trên đùi vẫn chưa lành hẳn giờ phút này lại vô cùng đau buốt.
Anh ta cố hết sức chịu đựng cơn đau đớn ấy, quát khẽ: “Chị dâu, Thanh Uyển, hai người nhất định không được buông tay ra. Em ở đây rồi, anh em sẽ mau chóng lại đây thôi, nhất định phải sống sót”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng anh ta, quần áo ướt đẫm hết cả.
Với tình huống trước mắt, dù là một người đàn ông khỏe mạnh cũng rất tốn sức huống chi là Cận Tri Dực với trạng thái hiện tại, bởi vì đau đớn nên sức lực của anh ta cũng suy giảm rất nhiều.
Tất cả bọn họ đều dùng hết toàn lực, nhưng hiển nhiên sức lực như thể hoàn toàn không đủ…