Chương 422 Dụ dỗ và uy hiếp
Không ai trong số bọn họ lên tiếng, thời gian giống như dừng lại.
Tuy nhiên khí thế mạnh mẽ và lạnh lùng của Cận Tri Thân đè ép khiến người phụ nữ kia không thở nổi, cô ta mở miệng trước: “Tại sao lại là anh?
Anh còn định làm gì tôi? Hay là anh muốn biết gì nữa?”
“Tôi là Cận Tri Thận, cũng chính là chồng của người phụ nữ có đuổi giết hôm nay” Cận Tri Thận lạnh lùng nhìn cô ta.
Người phụ nữ nghe được tên anh thì không kìm được nỗi khiếp sợ.
Đó là Cận Tri Thận…
Là nhân vật trong thành phố này mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.
Không nghĩ tới sẽ có một ngày cô ta có thể ngồi cùng bàn với đối phương.
Người phụ nữ biết được thân phận của anh thì nhanh chóng giấu đi sự kinh ngạc của mình, không chỉ không hoảng loạn mà trái lại còn thay bằng thái độ thương lượng, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh muốn biết gì từ tôi?”
Cô ta biết, Cận Tri Thận tìm đến mình nhất định là có nhu cầu nào đó, nếu không anh cũng sẽ không cố ý đến gặp một người bình thường như cô ta.
“Khai ra người xúi giục phía sau, tôi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cô.”
Thấy cô ta không sợ hãi, Cận Tri Thân thong thả nói.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, người xúi giục phía sau nào cơ, lúc tôi uy hiếp cô ấy thì không biết đó là vợ của anh.
Chẳng qua là tôi thấy cô ấy xinh đẹp, ăn diện trông khá giả nên muốn lừa một món tiền thôi, anh cũng biết nghề của chúng tôi không phân biệt ai với ai mà”
Cô ta rất kín miệng, đơn giản là muốn gánh hết tội lỗi.
Cận Tri Thận cũng không tức giận, anh cầm tập tài liệu bên cạnh vứt lên bàn.
“Ngô Tấn, mười chín tuổi, cao mét bảy lăm, nặng sáu mươi lăm kilogam, có một vết bớt sau lưng, sở thích là chơi bóng rổ”
Người phụ nữ nghe Cận Tri Thận nói thì trở nên hoảng loạn, mỗi câu mỗi chữ anh nói ra lại khiến cô ta sợ hãi hơn.
Cô ta toan đứng bật dậy, nhưng hai tay bị còng nên bị kéo lại ngồi xuống ghế.
Cô ta chỉ có thể trợn trừng hai mắt, nhìn chòng chọc vào Cận Trị Thận, cắn răng nghiến lợi nói: “Mấy người làm gì con trai tôi?”
Nghe cô ta hỏi, Cận Tri Thận cười khẽ, cầm tài liệu trên bàn lên ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Rồi anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô ta, nói một cách bình tĩnh: Lấy được những thông tin này với tôi mà nói dễ như trở bàn tay, chắc hẳn cô không muốn tương lai của con trai cô cứ thế bị hủy hoại đâu nhỉ, dù sao bây giờ thằng bé vẫn còn đang học đại học, nhưng mà…”
Cận Tri Thận dừng lại, người phụ nữ kia cũng thấp thỏm theo.
“Hành động của cô làm tổn thương vợ tôi, tôi không thể bỏ qua được, nếu cô không muốn. nói thì tôi cũng không ép, chỉ có điều con trai cô sẽ được đối đãi đặc biệt một chút.”
Lời nói của Cận Tri Thận sặc mùi uy hiếp, người phụ nữ không dám phản bác.
Cận Tri Thận nhìn cô ta từ trên cao: “Tôi nghĩ cô là một người mẹ, cô phải suy nghĩ cho tương lai của con trai mình. Nếu cô nói ra, tôi không những có thể trả cô gấp đôi mà còn có thể đưa con cô ra nước ngoài.
Để thằng bé được hưởng thụ môi trường giáo dục tốt hơn, cô cố gắng kiếm nhiều tiền như vậy, chắc chắn cũng muốn con trai mình có được một cuộc sống tốt đẹp. Chỉ cần có khai ra người xúi giục mình, những điều kiện này tôi đều có thể thỏa mãn cô”
Nói xong, Cận Tri Thận lại ngồi về chỗ cũ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Bị Cận Tri Thận nhìn lom lom như thế, trên trán cô ta úa mồ hôi to như hạt đậu.
“Tôi chỉ cho cô năm phút để quyết định, bây giờ bắt đầu tính giờ”.
Cận Tri Thận đặt đồng hồ đeo tay lên bàn một cách thong dong, tức thì trong không gian rộng lớn này chỉ còn tiếng kim giây dịch chuyển vang lên từng tiếng cùng với tiếng hít thở rối loạn của người phụ nữ.
Điều kiện Cận Tri Thận đưa ra rất hấp dẫn, nói thật, cô ta dao động rồi.
Nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của người nọ, cô ta lại chần chừ.
Thế nhưng cô ta đấu tranh tư tưởng một lúc cuối cùng vẫn thỏa hiệp, hai tay cô ta bị còng trên ghế, gằn từng chữ: “Tôi khai, tôi xin khai hết”
“Nhưng anh nói thật chứ? Anh sẽ đưa con tôi ra nước ngoài học thật chư?” Người phụ nữ nhìn Cân Tri Thận, nửa tin nửa ngờ.
dối.” Thấy đối phương định khai, Cận Tri Thận nói với vẻ bình tĩnh: “Yên tâm, tôi chưa bao giờ nói “Tôi nhớ hình như ngày hôm đó có một người phụ nữ đến nhà, nói là muốn tôi giúp cô ta làm một việc, sau khi thành công sẽ cho tôi một số tiền, nhưng mà tôi không biết cô ta tên là gì.
Cô ta cho tôi trước một khoản tiền, sau đó đưa hình của vợ anh cho tôi xem, bảo chỉ cần khiến cô ấy bị thương, càng nghiêm trọng càng tốt, việc còn lại không cần tôi quan tâm, tôi cũng chỉ biết có thế thôi.”
Thật ra những điều người phụ nữ này nói không có giá trị gì, Cận Tri Thận đều nghĩ ra được những điều ấy.
Đơn giản chính là có người muốn mạng của Giang Tiêu Tiêu, quan trọng là người này là ai.
Xem ra người phụ nữ này vẫn không nói ra được chân tướng, Cận Tri Thận cau mày, rồi lấy từ trong lồng ngực ra một tấm thẻ và đặt lên bàn.
“Trong thẻ có năm trăm nghìn, chỉ cần cô miêu tả lại diện mạo của người phụ nữ đó thì số tiền này sẽ thuộc về cô. Con số này có lẽ cô làm việc cả đời cũng không thể kiếm được”
Người phụ nữ nuốt nước bọt nhìn tấm thẻ ngân hàng, cô ta im lặng một lúc, sau đó nói: “Lúc cô ta đến tìm tôi ăn mặc rất kín kẽ. Tôi không nhớ cô ta trông ra sao, cao khoảng mét sáu, lưng hơi gù, còn lại tôi không biết.”
Hình dạng mà cô ta nói quá phổ biến, hoàn toàn không có câu miêu tả đáng giá.
Cận Tri Thận bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tốt nhất là cô nói thứ gì đó có ích một chút, kiên nhẫn. của tôi có hạn, nếu cô không nói ra được thì tôi cũng không bảo đảm sự an toàn cho con trai cô.”
Thấy Cận Tri Thận thật sự tức giận, người phụ nữ bắt đầu nhớ lại một cách nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, cô ta sực nhớ ra điều gì: “Lúc chúng tôi gặp mặt là ở một quán cà phê, chắc hắn ở đó sẽ có camera giám sát, có lẽ sẽ quay lại manh mối gì đó”.
Cận Tri Thận nhìn cô ta, tuy không mấy tin tưởng nhưng hiện tại anh cũng không có cách nào khác, đành phải chọn nửa tin nửa ngờ.
Người phụ nữ nhìn anh với vẻ nghiêm túc, không giống như đang giả vờ.
Cận Tri Thận không thể làm gì khác hơn là nói: “Nếu vậy tôi sẽ đi xác nhận, nếu là chính xác thì tôi sẽ thực hiện toàn bộ cam kết, không thiếu có cái gì cả”
Anh nói với gương mặt lạnh tanh, tuy là cam kết nhưng khi anh nói ra lại giống như những con chữ lạnh lẽo nện vào lòng.
Dáng vẻ này của anh làm người phụ nữ ấy sợ hãi, e ngại không dám nhìn thắng.
So sánh với bộ dạng khi cầm dao chém Giang Tiêu Tiêu, đúng là khác nhau một trời một vực.
Cận Tri Thận không có hứng thú với bộ dạng của cô ta, bây giờ anh chỉ muốn bắt được chủ mưu để Giang Tiêu Tiêu yên tâm.
Thế nên anh nói xong cũng đi luôn.
Sau khi ra ngoài, Cận Tri Thận lập tức nói với Cố Niệm, giọng điệu hết sức lạnh lùng: “Người phụ nữ đó nói cô ta và người sai sử gặp nhau ở quán cà phê, tôi nhắn địa chỉ của quán cà phê ấy cho cậu, cậu đi trích xuất camera, sau đó báo cho tôi biết.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!