Chương 436
Có câu này, Giang Chấn không còn cách nào phản bác.
Dù sao cũng không địch lại số đông, cộng thêm việc trước kia Giang Chấn từng làm quá nhiều chuyện hại người ích ta, hiện giờ có người muốn lật đổ ông ta có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Giậu đổ bìm leo.
“Đã đến nước này, Chủ tịch Giang, tôi thấy anh… Lâm Nguyên đứng tại chỗ, cúi đầu mỉm cười nhìn Giang Chấn.
Giang Chấn hừ lạnh một tiếng, dứt khoát đứng bật dậy, Đến khi Giang Chấn đứng dậy, Lâm Nguyên rốt cuộc cũng ngồi lên vị trí chủ tịch như mong muốn.
“Chúc mừng Chủ tịch Lâm.
Những người khác chạy hết đến chúc mừng Lâm Nguyên trong khi Giang Chấn vẫn còn đứng đó. Lần này, trong nháy mắt, Giang Chấn thấy rõ được thói đời ấm lạnh.
“Lâm Nguyên, ông thật sự cho rằng ông có thể ngồi lâu trên vị trí chủ tịch này ư?”
Giang Chấn bỗng xoay người lại, nhìn đối phương với ánh mắt u ám.
Song Lâm Nguyên bật cười, chẳng hề kiêng dè: “Ha ha, có thể ngồi được lâu hay không thì cũng không đến lượt anh quyết định, thắng làm vua thua làm giặc, anh có tư cách gì mà nói tôi?”
Nói xong, ông ta nhìn thẳng vào mắt Giang Chân, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ rằng mình vẫn là Chủ tịch Giang hồ mưa gọi gió, không gì không làm được à? Tôi nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi, công ty này không còn là họ Giang nữa.”
Kết quả là đám người cũ từng đi theo Giang Chấn cảm thấy thê lương.
Nói cho cùng bọn họ tận mắt chứng kiến Giang thị quật khởi, bây giờ nhìn nó sụp đổ, đúng là đáng buồn, đáng tiếc. Nhưng xảy ra cơ sự này đều do Giang Chấn mà ra, ông ta cứng đầu cứng cổ phải gánh chịu tội lỗi do mình gây ra, không trách người khác được.
Giang Chấn cảm giác, giờ phút này, trong phòng họp đã không còn chỗ dung thân cho ông ta.
Dường như chỉ trong nháy mắt, ông ta mất đi tất cả trụ cột tinh thần.
Nơi mà ông ta tiêu tốn tâm huyết hơn nửa đời người, từ nay không thuộc về ông ta nữa.
Thậm chí ông ta có cảm giác từ đây cũng không còn chỗ nào để đi.
Giang Chấn lặng lẽ đi đến văn phòng chủ tịch, thu dọn đồ đạc của mình, sau đó lén lút đi ra từ cửa sau và lái xe đi.
Ông ta không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Tuy biết ngày mai sẽ dồn dập đưa tin về mình, nhưng ông ta vẫn muốn níu giữ chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân. Nhà họ Giang vừa xảy ra chuyện, Cận Tri Thận lập tức hay tin.
Cận Tri Thận nghe Cố Niệm báo cáo, cau mày: “Cậu nói là Giang Chấn đi khỏi công ty rồi?”
Cô Niệm gật đầu: “Tin tức chuẩn xác, Giang thị đã đổi chủ, ông ta ở lại cũng xấu hổ nên lén rời đi.
“Người tên Lâm Nguyên ấy trên tay hiện có bao nhiêu cổ phần?” Cận Tri Thận vừa giở tài liệu vừa hỏi với vẻ điềm nhiên.
“Có cổ phần của một vài cổ đông khác, còn có một ít cổ phần của mợ chủ khi trước, không biết ông ta dùng cách gì để chuyển về danh nghĩa của mình được. Hơn nữa bản thân ông ta cũng có cổ phần của công ty, đại khái nắm giữ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần Cố Niệm trả lời nghiêm túc.
Bàn tay cầm chuột máy tính của Cận Tri Thận khựng lại, anh ta không ngờ Lâm Nguyên lại có bản lĩnh đến mức có thể lấy luôn được cổ phần của Giang Tiêu Tiêu Lúc này, Cận Tri Thận chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên thực tế, ánh mắt của anh lại ánh lên sự sắc bén đáng sợ. Đối với anh, tuy Giang Chấn vô dụng, không có bản lĩnh, suýt nữa khiến Giang thị sụp đổ.
Nhưng nếu thật sự để công ty của nhà Giang Tiêu Tiêu rơi vào tay một người xa lạ, anh lại cảm thấy áy náy.
Nói cách khác, anh không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Nếu công ty vẫn họ Giang thì Giang Tiêu Tiêu chính là con gái của nhà này, trên tay cô còn chiếm giữ cổ phần công ty, kiểu gì cũng sẽ không bị thâu tóm.
Nhưng một khi công ty rơi vào tay người khác, với thủ đoạn của Lâm Nguyên, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách loại bỏ toàn bộ quyền lợi của người nhà Giang ra khỏi công ty.
Đến lúc đó, Tiêu Tiêu sẽ phải đối mặt với tình cảnh hết sức khó xử ở Giang thị.
Một khi mọi quyền lợi của Tiêu Tiêu bị tước đoạt, chắc chắn tâm trạng của cô sẽ suy sup.
Rốt cuộc công ty là tâm huyết cả đời của ông nội cô, nếu thất bại trong gang tấc thì cô sẽ đau lòng biết chừng nào?
Tuy anh có năng lực nuôi cô, nhưng đó là tài sản mà ông nội để lại cho cô, anh chắc chắn sẽ không để người khác chiếm đoạt nó dễ dàng.
Cố Niệm thấy dáng vẻ của Cận Tri Thận hiện tại, cũng sợ chọc giận anh, cho nên chỉ đứng bên cạnh, không dám thở mạnh.
Một lát sau, Cận Tri Thận mới nói: “Trong những cổ đông ấy, có mấy người đáng tin khi ông cụ Giang vẫn còn trên đời?”
Cố Niệm sững sờ trong giây lát rồi trả lời: “Cũng có vài người, người có danh vọng nhất là ông cụ Mạc. Năm xưa ông cụ với ông cụ Giang kết nghĩa anh em, có cảm tình rất sâu với Giang thị.”
Cân Tri Thận cau mày: “Vậy sự kiện đổi chủ lần này của Giang thị, ông ấy không hê phản đối gì sao?”
“Nhắc tới cũng khéo, dù sao ông cụ Mạc cũng lớn tuổi, thường xuyên ốm đau, trùng hợp làm sao lần này lại nằm viện.
Vì thế lần này xảy ra chuyện lớn như thế mà đến khi ông cụ khỏi bệnh, chỉ sợ cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế”
Cố Niệm nói với giọng điệu bùi ngùi.
Nghe xong, Cận Tri Thận khẽ mỉm cười: “Không có cách nào xoay chuyển tình thế?
Cũng chưa chắc. Cậu đi tìm vài cổ đông lớn tuổi, sau đó hỏi thái độ của bọn họ với Lâm Nguyên.
Tôi tin phần lớn những người đó chỉ bất mãn Giang Chấn vì không được việc chứ không phải muốn Giang thị đối chủ thật”
Cố Niệm nghỉ ngờ trong nháy mắt, ngay sau đó hiểu ra “Cậu chủ, anh định..”
“Đúng vậy, xúi giục dối phương theo phe mình””.Cận Tri Thận nói một cách quả quyết.
Tuy răng những cổ đông này thấy gió chiêu nào theo chiều ấy, nhưng phần lớn đều là cổ đông trẻ tuổi.
Cổ phần mà bọn họ năm giữ tất cả đều là tài sản thừa kế từ ba mẹ, tất nhiên không có nhiều cảm tình với Giang thị.
Hiện nay Lâm Nguyên có năng lực, tự nhiên sẽ ủng hộ Giang Chấn từ chức.
Thế nhưng những cổ đông già lại khác, bọn họ đều là những người năm xưa kề vai sát cánh cùng dựng nghiệp với ông cụ Giang, bây giờ ông cụ không còn, song tình cảm của bọn họ với Giang thị vẫn còn sâu nặng.
Giang Chấn quá tiêu hoang nên dù bọn họ không ưa thì cũng không làm gì được, chỉ có thế ủng hộ Lâm Nguyên, dâu sao làm như thế ít nhất có thể vực dậy Giang thị.
Vài ngày sau, Cố Niệm trở lại, khuôn mặt phủ kín vẻ mỏi mệt: “Cậu chủ, mọi việc đã xong xuôi. Suy cho cùng mợ chủ là người nhà họ Giang.
Đồng thời là người thừa kế do ông cụ Giang chỉ định, bọn họ nghe xong thì đều vui lòng hỗ trợ”
Cận Tri Thận gật đầu, không nhìn ra được cảm xúc của anh ra sao: “Tôi biết rồi, mấy ngày nay cậu vất vả rồi”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!