Chương 449 Nhà họ Cận không dễ lừa vậy đâu
“Đứa bé ấy chính là Tiểu Bảo.”
Thịnh Chi Hạ nói đến câu cuối cùng, trái tim bà Cận đập mạnh, bà kiên quyết bác bỏ: “Không thể nào”
Thịnh Chi Hạ cười mà còn khó coi hơn cả khóc, cô ta lấy tay che mặt: “Cô à, cháu không lừa cô thật mà, cháu là mẹ của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đáng thương của cháu lớn chừng này rồi mà chưa từng được thấy mặt mẹ mình”
Bà Cận lạnh lùng nói: “Nếu cô là mẹ ruột của Tiểu Bảo thì tại sao bây giờ mới xuất hiện.” “Cháu vẫn luôn tìm thằng bé nhưng không tìm được.”
Rõ ràng bà Cận không tin.
Thịnh Chi Hạ nhìn thẳng vào mắt bà Cận, đôi mắt đỏ hoe: “Lúc đó sau khi sinh Tiểu Bảo, thắng bé bị người ta ôm đi, cháu không biết đi đầu tim cả.”
Nói rồi một giọt nước mắt chảy ra từ khỏe mắt người phụ nữ.
Sau đó là hai giọt, ba giọt, vô số giọt nước mắt thi nhau trượt xuống gò má.
Bà Cận thấy nơi này lắm người qua lại, mà người phụ nữ này lại bật khóc ngay được, bà không nhịn được cau mày: “Cô khoan hãy khóc, lau nước mắt đi.”
Thịnh Chi Hạ lấy một tờ giấy trong túi ra một cách thô lỗ rồi lau qua.
Nước mắt cũng rửa trôi lớp trang điểm, để lại những đường rãnh trên mặt cô ta.
May mà cô ta vốn không xấu, thoạt nhìn cũng không quá khó coi.
Bà Cận quay đầu đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Thịnh Chi Hạ nói xin lỗi, giọng nói nghèn nghẹn: “Xin lỗi cô, cháu thất lễ quá Bà Cận nói với giọng lạnh nhạt: “Đã không tìm được thì tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi?”
“Gần đây cháu mới nhận được tin tức, thật ra cháu đã biết tin từ một tháng trước rồi, chẳng qua cháu không dám tự tin đến nhận mặt, cháu sợ.”
Sợ cái gì, không cần nói cũng biết.
Nhà họ Cận là gia tộc quyền thế hàng đầu ở thành phố này, người bình thường tất nhiên sẽ không dễ dàng tìm đến cửa.
Điều này cũng dễ hiểu.
Bà Cận à một tiếng, từ chối cho ý kiến, bà nhìn về phía phòng vệ sinh.
Bà thầm nghĩ sao mà bạn thân đi vệ sinh lâu quá, mãi vẫn chưa ra, bà sắp chờ không nổi nữa.
Ở bên cạnh, Thịnh Chi Hạ vẫn đang nhỏ giọng nức nở, hỏi nhỏ: “Cô Cận, cháu có thể đi xem Tiểu Bảo một chút không ạ? Cháu sẽ không quấy rầy thằng bé, cháu chỉ muốn nhìn nó một lần thôi.”
Bà Cận cau mày, quan sát kỹ cô ta.
Thịnh Chi Hạ quả thật có một gương mặt xinh đẹp, dù vừa mới khóc thì cũng không làm giảm sự xinh đẹp của cô ta, trái lại còn có cảm giác trông mà thương.
Tiểu Bảo là con trai của cô ta thật ư?
Cô thử tìm điểm tương tự của hai người từ khuôn mặt của Thịnh Chi Hạ, nhưng dường như không có, nếu phải nói giống ai thì độ giống nhau giữa bọn họ còn không bằng nét tương đồng giữa Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu Tiêu.
Nghe nói sống với nhau lâu rồi, diện mạo sẽ dần dần giống đối phương một cách vô thức.
Tiểu Bảo thường dính lấy Giang Tiêu Tiêu nên càng ngày càng giống cô, không có gì ngạc nhiên.
Chẳng qua là người phụ nữ nói mình là mẹ của Tiểu Bảo sao lại chẳng giống Tiểu Bảo chút nào?
Thịnh Chi Hạ ưỡn thắng sống lưng, mặc cho bà Cận quan sát.
Cuối cùng, bà Cận lắc đầu nói: “Tôi không thể tin những gì cô nói, tuy cô nói nghe rất chân thật, nhưng bất kỳ một người phụ nữ nào từng mang thai cũng đều có thể nói được những điều như thế, tôi không có lý do gì để tin tưởng cô Vành mắt của Thịnh Chi Hạ lại đỏ hoe, lã chã chực khóc.
Bà Cận không chịu đựng được: “Chỉ với lời nói phiến diện của cô mà muốn làm mẹ ruột của Tiểu Bảo nhà tôi, cô to gan quá rồi đấy, mời cô rời đi cho. Đi thật xa đi, nhà họ Cận không dễ lừa vậy đâu.
Trong mắt Thịnh Chi Hạ tràn ngập vẻ khó tin, cô ta cắn môi, hỏi bà với vẻ đáng thương: “Vậy cô thật sự không muốn tìm được mẹ ruột của Tiểu Bảo thật ư?”
Bà Cận lạnh giọng nói: “Tôi muốn tìm, nhưng cô thì không phải “
Thịnh Chi Hạ nở nụ cười thê lương: “Phải làm thế nào cô mới chịu tin cháu?” “Trừ phi cô có chứng cứ xác thực để chứng minh, nếu không thì đứng đến quấy rầy nhà chúng tôi.
Giọng điệu của bà Cận lộ ra ý cảnh cáo.
Nếu Thịnh Chi Hạ biết điều thì nên rút lui ngay lúc này.
Nhưng cô ta không làm thế, cô ta cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi cắn rằng nói: “Được, cháu có chứng cứ.
Bà Cận nhìn chòng chọc vào cô ta, cô ta nói một cách kiên định: “Cháu có chứng cứ, mời cô đến vẫn ở chỗ này, cháu nhất định sẽ lấy ra chứng cứ cho cô xem.” “Tôi mỏi mắt chờ mong.”
Giọng của bà Cận hết sức lạnh nhạt.
Thịnh Chi Hạ cúi đầu, đứng lên: “Vậy cháu không quấy rầy cô nữa, cháu đi trước, hẹn mai gặp lại.”
Cô ta xoay người, sống lưng thẳng tắp, bước đi xa dần.
Bà Cận vẫn cứ ngồi yên không động đậy, trong đầu là những lời Thịnh Chi Hạ vừa nói.
Thật ra, lúc bà nói lấy chứng cứ ra chứng minh, bà không hề cho rằng Thịnh Chi Hạ sẽ đồng ý.
Bà chỉ muốn dùng cách này để hù dọa cô ta phải rút lui, đồng thời cảnh cáo cô ta: Vô dụng thôi, dù cô giỏi khua môi múa mép đến đâu cũng vô dụng, không có chứng cứ thì mọi thứ đều phí công.
Thế nhưng Thịnh Chi Hạ đồng ý.
Bà Cận không kìm được lòng nghi ngờ, lẽ nào cô ta là mẹ của Tiểu Bảo thật ư? “Chị đang nghĩ gì thế?” Tiếng bạn thân bỗng vang lên bên tai.
Bà Cận hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì.” “Vậy chúng ta đi mua sắm tiếp thôi, tôi nhớ sản phẩm mới ra của một nhãn hiệu nào đó trông đẹp lắm, chị đi mua với tôi đi.
Bạn thân kéo bà Cận đi.
Bà Cận không hào hứng lắm, bạn thân cũng phát hiện, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à? Trong chị không vui lắm thì phải?”
“Không sao” Bà Cận do dự, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bọn họ đi dạo thêm một lúc nữa rồi trở về Lúc xuống xe, bạn thân gọi bà lại, nói: “Chị về nghỉ ngơi cho khỏe, tôi thấy cả chiều này trông chị cứ mất hồn mất vía thế nào ấy”
Bà Cân xua tay với đối phương rồi đi thẳng trên về nhà.
Buổi tối, Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu trở lại.
Bà Cận nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo, sau đó phác họa đi phác họa lại diện mạo của trên Thịnh Chi Hạ trong đầu. Bà thở phào một hơi, không giống, không giống chút nào.
“Bà nội cứ nhìn cháu thế.” Tiểu Bảo cười -khanh khách. Bà Cận xoa mặt bé, cười nói: “Cháu bà đáng yêu quá, bà nhìn mãi không thấy đủ” Vi Tiểu Bảo không hề cảm thấy ngượng ngùng, trái lại còn vui sướng hỏi bà: “Bà nội, bà đang khen cháu đấy ư?”
Bà Cận cười nói “Phải, phải, bà đang khen “cháu”
Tiểu Bảo đi đến trước mặt Giang Tiêu Tiêu, khoe với cô: “Mẹ ơi, bà nội khen con đẹp”
Đôi mắt to tròn chớp chớp như đang nói: Mẹ ơi me mau khen con đi nào. Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, cô khẽ cọ mũi bé, nghiêm túc nói: “Nhóc con ưa nịnh”
Sau đó cố gắp một miếng thịt xào chua ngọt mà bé thích ăn vào trong bát của bé, thuận “tiện gắp thêm một đũa rau xanh, hơn nữa n còn không cho bé gặp ra, cô nghiêm mặt, nói: “Ăn cả rau lẫn thịt, dinh dưỡng cân bằng mới có thể cao lên được.”
Tiểu Bảo chọc cơm trong bát, nhìn Giang Tiêu Tiêu đầy u oán, cuối cùng vẫn phải cam chịu nuốt rau cải xanh.
Giang Tiêu Tiêu khen thưởng bé bằng một bát canh cá to.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!