Bữa tối vẫn phong phú như mọi khi, chẳng qua Giang Tiêu Tiêu nhìn món ăn trên bàn, thật lòng chẳng muốn ăn.
Bởi vì khẩu vị của Cận Tri Thận nên đa số món mặn đều đặt gần Giang Tiêu Tiêu.
Hôm nay cô không muốn ăn, chỉ gắp vài đũa, nhai thức ăn mà như nhai rơm.
Cận Tri Thận thấy bộ dạng uể oải của cô thì lo lắng. “Em sao thế, Tiêu Tiêu? Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị à? Anh thấy em không ăn được mấy.”
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, khẽ mỉm cười với Cận Tri Thận: “Em không sao, có lẽ hôm nay hơi mệt nên không muốn ăn lắm, hơn nữa còn thấy buồn nôn.
Cận Tri Thận không nghĩ nhiều, nhưng vẫn quan tâm có vài câu: “Nếu em mệt thì lên phòng nghỉ ngơi trước đi, nếu đến khuya thấy đói thì bảo người hầu làm chút gì đó cho em ăn.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, cô đặt bát đũa xuống và lên phòng nghỉ ngơi.
Mà kỳ lạ thật, vừa rồi nhìn những món ăn trên bàn Giang Tiêu Tiêu cảm thấy dạ dày quặn lên, buồn nôn kinh khủng.
Nhưng lúc nằm xuống giường, cảm giác buồn nôn ấy lại biến mất.
Có lẽ dạo này mình yếu quá. Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cô nhắm mắt lại, mơ màng thiếp đi.
Tuy nhiên, mấy ngày tiếp theo, triệu chứng trước đó không chỉ không đỡ hơn mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Giang Tiêu Tiêu cả ngày chẳng buồn ăn uống, chỉ ăn rất ít, cô vừa trông thấy thức ăn mặn là lại cảm thấy buồn nôn.
Rốt cuộc Cận Tri Thận nhận ra sự khác thường của cô, anh sờ trán cô thấy nhiệt độ bình thường, bèn lo lắng hỏi han. “Mặt em hơi tái, em khó chịu lắm à? Anh đưa em đến bệnh viện khám xem. “Không sao đâu Tri Thận, em không sao mà!”
Giang Tiêu Tiêu xua tay, rồi day huyệt thái dương. “Chắc là do em ngủ không đủ thôi, mấy ngày nữa là khỏe lại ngay ấy mà.”
Lần này Cận Tri Thận không nghe cô. “Mấy hôm trước em cũng nói vậy rồi, chẳng phải vẫn không khỏe lên sao? Anh đưa em đi bệnh viện”
Giang Tiêu Tiêu chưa kịp nói gì đã bị Cận Tri Thận ôm đi luôn.
Trên đường đến bệnh viện, không ít người ghé mắt nhìn bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu ngồi trên hành lang bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm, khẽ thở dài. “Tri Thận, anh có việc cần làm thì cứ đi trước đi, anh cứ ở đây với em thế này em áy náy lắm”
Giang Tiêu Tiêu nói với vẻ áy náy. Cận Tri Thận nghe cô nói thì cau mày, vẻ mặt không vui. “Tiêu Tiêu, em nghĩ gì vậy? Chúng ta là người nhà, em không khỏe thì phải nói cho anh biết đầu tiên, để anh đưa em đi bệnh viện.
Em không nói cho anh mà cứ cố chịu đựng mới là có lỗi với anh, biết chưa?”
Anh nói thế làm Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ấm lòng, cô khẽ mỉm cười với anh.
Chốc lát sau, cửa phòng xét nghiệm mở ra, y tá cầm một xấp giấy kết quả xét nghiệm đi ra, đọc tên từng người một, người cuối cùng mới là Giang Tiêu Tiêu.
Y tá thấy bộ dạng của Cận Tri Thận, tức thì hai mắt sáng lên, thái độ nhiệt tình hơn hẳn. “Anh là chồng của Giang Tiêu Tiêu phải không? Chúc mừng anh.
Đến bệnh viện thì có gì để chúc mừng? Chẳng lẽ bệnh viện lại cảm thấy bệnh nhân bị bệnh, đến đưa tiền là chuyện tốt?
Khi hai người họ vẫn còn mờ mịt, y tá chỉ vào kết quả xét nghiệm, nói: “Chúc mừng anh chị, chúc mừng chị, chị mang thai rồi. Anh à, anh sắp được làm ba rồi.” “Cái gì?”
Cận Tri Thận giật phiếu báo cáo kết quả xét nghiệm nhìn kết quả.
Trên mặt anh tràn đầy sự vui sướng: “Tiêu
Tiêu, em mang thai rồi!”
Giang Tiêu Tiêu thấy Cận Tri Thận vui vẻ, mím môi khẽ nở nụ cười, khóe mắt cũng rơm rớm nước mắt.
Cận Tri Thận còn vui vẻ hơn cô nghĩ, thậm chí có vẻ thất thổ hơn dáng vẻ lạnh lùng và nghiêm túc ngày thường.
Hai người bọn họ đi xe về nhà, tuy Cận Tri Thận không nói gì nhưng cô vẫn nhận ra được tâm trạng của anh rất vui.
Về đến nhà, Tiểu Bảo đang ngồi trên ghế số pha xem sách tranh.
Nghe được tiếng mở cửa, Tiểu Bảo vui vẻ đứng dậy, đang định nhào vào lòng Giang Tiêu Tiêu thì bị Cận Tri Thận giơ tay kéo lại, một tay bế bổng bé lên. “Tiểu Bảo, không được nghịch ngợm. “Tiểu Bảo không nghịch ngợm, Tiểu bảo muốn mẹ ôm!” Tiểu Bảo nằm nhoài trên vai Cận Tri Thận, nói.
Anh ôm Tiểu Bảo ngồi xuống ghế sô pha, rồi lại đỡ Giang Tiêu Tiêu ngồi xuống.
Động tác rất nhẹ nhàng như thể sợ làm cô đau.
Đúng lúc này, bà Cận đi từ tầng hai xuống, nhìn Cận Tri Thận với vẻ ngạc nhiên. “Sao đi bệnh viện một chuyến mà vui vẻ thế kia? Tiêu Tiêu không sao chứ?” “Chuyện tốt mẹ ạ
Cận Tri Thận nói xong thì bảo người hầu đi chuẩn bị thêm đồ bổ.
Sau đó, anh vui vẻ nói: “Mẹ, Tiêu Tiêu không bị bệnh mà là có thai.” “Thật không? Thế thì tốt quá rồi!”
Bà Cận nghe tin này hết sức vui mừng, lập tức đi đến chỗ Giang Tiêu Tiêu hỏi han ân cần.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận, vô cùng ấm áp.
Bỗng nhiên, Tiểu Bảo lại gần, nhào vào trong ngực cô: “Có phải mẹ có em không ạ?” “Đúng rồi con!” Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười, để Tiểu Bảo ngồi cạnh mình. “Con có vui không?” “Đương nhiên là vui ạ! Tiểu Bảo nằm mơ cũng muốn có em trai, em gái chơi với con đó!”
Bé cúi xuống dán lỗ tai lên bụng Giang Tiêu Tiêu một cách tinh nghịch, dáng vẻ chờ đợi ấy làm mấy người lớn bật cười.
Bà Cận thấy thế bèn hỏi: “Tiểu Bảo, con đang làm gì thế?” “Suyt, con đang nói chuyện với em trong bụng mẹ!”
Cái đầu nho nhỏ của Tiểu Bảo đặt trên bụng Giang Tiêu Tiêu, tóc mái mềm mại che phủ gần nửa vầng trán.
Bé nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Các em đang gọi anh đó!”
Cả nhà nhìn dáng vẻ tinh nghịch của Tiểu Bảo, không nhịn được phì cười.
Đứa bé này đến quá đột nhiên, ngay cả Giang Tiêu Tiêu cũng rất bất ngờ.
Thế nhưng thấy mọi người trong gia đình quan tâm mình, cô cảm thấy yên lòng.
Phụ nữ mang thai sẽ ngủ nhiều hơn, tối nay cô lên giường từ rất sớm.
Cận Tri Thận từ phòng tắm trở lại, ôm lấy Giang Tiêu Tiêu từ đằng sau.
Phần lưng bỗng rơi vào lồng ngực nóng rực, cô cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cô cầm bàn tay vắt bên hông, cùng đặt lên bụng dưới của mình. “Về rồi à?” “Ừ” Cận Tri Thận nhắm mắt, cằm anh tì lên đầu Giang Tiêu Tiêu, ôm chặt cô một cách thân mật.
Tuy bây giờ đứa bé trong bụng cô vẫn chưa thành hình, nhưng Cận Tri Thận lại lờ mờ cảm nhận được.
Trong này đang thai nghén một đứa bé rất nhỏ, là con của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!