Tia nắng ban mai ấm áp xuyên qua rèm cửa vào trong phòng, rọi lên chiếc giường lớn của khách sạn.
Tử Vũ ẩn cái đầu đau nhức của mình, nhìn khung cảnh trước mắt.
Trang hoàng tao nhã, rèm cửa ấm áp, quần áo ném ngổn ngang trên mặt đất.
Ký ức ngày hôm qua cũng từ từ trở lại trong đầu.
Khi đó, cô ta biết tin Giang Tiêu Tiêu mang thai cho nên cực kỳ tức giận.
Không biết làm sao nên đến bar mua say, không ngờ lại gặp được Cận Trị Thận.
Tử Vũ bỗng quay người sang lại thấy được khuôn mặt của Bạch Lễ, cô ta kinh hãi và hỗn loạn.
Lúc này Bạch Lễ cũng tỉnh táo lại, đứng dậy mặc quần áo.
Anh ấy nói, vẻ áy náy: “Em tỉnh rồi à? Xin lỗi vì chuyện tôi qua, nhưng mà anh.”
“Không, tối qua không xảy ra chuyện gì cả!” Tử Vũ bỗng ngắt lời Bạch Lễ.
Cô ta là người trưởng thành, dĩ nhiên biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tử Vũ hơi khó coi, quay lưng lại với Bạch Lễ.
Cô ta cầm quần áo của mình lên mặc, đến khi ăn mặc xong cô ta mới quay lại đứng trước mặt Bạch Lễ.
Một lần nữa cô ta nói với giọng trịnh trọng: “Hai ta đều là người trưởng thành, tôi sẽ không yêu cầu anh phụ trách với tôi, tôi cũng mong anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta sống hòa thuận với nhau là được rồi”
“Nhưng em coi như chưa xảy ra chuyện gì là có thể xóa bỏ mọi việc đã xảy ra tối qua ư? Tử Vũ, em biết rõ người mà em thích cả đời cũng sẽ không thích em!”
Nghe anh ta nói, sắc mặt của Tử Vũ tức khắc trở nên tái nhợt.
Cô ta quay đầu lại, hung tợn trừng anh ấy, gằn từng chữ: “Dù cả đời cũng không thể thì tôi cũng sẽ không giống như anh lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Dứt lời, Tử Vũ nhìn Bạch Lễ với ánh mắt lạnh nhạt, rồi bỏ đi.
Bạch Lễ nhìn bóng lưng cô, cảm giác trái tim quặn đau.
Dù Tử Vũ đã xảy ra quan hệ với anh ấy nhưng vẫn không thể từ bỏ ham muốn mãnh liệt đến độ cố chấp trong lòng mình.
Nhưng có thể làm gì được đây? Cho dù trái tim đau đớn như bị dao cắt, Bạch Lễ cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Từ khách sạn đi ra, Tử Vũ vẫy một chiếc taxi.
Một đêm mua say cũng không thể xoa dịu phiền muộn trong lòng Tử Vũ, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Vì sao! Tại vì sao Giang Tiêu Tiêu có thể có được người đàn ông xuất chúng như Cận Trị Thận, còn mình chỉ xứng với Bạch Lễ?
Cô ta có gì tốt? Chẳng lẽ mình không xứng với anh ấy thật ư ?
Càng nghĩ, nội tâm Tử Vũ càng vặn vẹo vì thù hằn
Một ý nghĩ bỗng hình thành trong đầu cô ta.
Tuyệt đối không thể để đứa bé trong bụng Giang Tiêu Tiêu tồn tại!
Nếu cô lại sinh cho Cận Tri Thận đứa con thứ hai thì cô ta thật sự không còn một chút cơ hội nào nữa.
Cô ta phải nghĩ cách giết chết đứa con của Giang Tiêu Tiêu ngay từ trong bụng cô!
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của Tử Vũ giống như ác quỷ.
Muốn diệt trừ đứa bé trong bụng Giang Tiêu Tiêu dĩ nhiên không thể do cô ta tự mình ra tay.
Nếu sau đó bị Cận Tri Thận biết, hậu quả nhất định sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Tử Vũ suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một đối tượng thích hợp.
Thẩm Thục Lan.
Thẩm Thục Lan chưa bao giờ thích Giang Tiêu Tiêu, Tử Vũ biết điều đó.
Mấy năm qua, Giang Tình Tình vẫn luôn bị Giang Tiêu Tiêu đè ép, bởi vì Giang Tiêu Tiêu nên cô ta chỉ có thể ở lại nước ngoài.
Chắc chắn hiện giờ Thẩm Thục Lan vô cùng thù hận Giang Tiêu Tiêu.
Hơn nữa, trong tay Tử Vũ đang có một con át chủ bài.
Giang Tình Tình ở trong tay cô ta, cô ta không tin Thẩm Thục Lan không hợp tác với mình.
Tử Vũ lấy hồ sơ của Thẩm Thục Lan đến xem qua, ngay trong ngày hôm đó cô ta lái xe đi tìm đối phương.
Mười phút sau, Tử Vũ đến nhà họ Giang, bên ngoài vẫn bị cảnh sát bao vây.
Tử Vũ tiến lên, nói với cảnh sát mình là cấp dưới của Cận Tri Thận.
Cảnh sát nghe cô ta nói là Cận Tri Thận cử tới thì nhường đường ngay lập tức.
Tử Vũ nói cảm ơn rồi đi vào nhà họ Giang, thấy được Thẩm Thục Lan đang ngồi trên ghế số
Tuy không còn trẻ tuổi nhưng Thẩm Thục Lan vẫn còn xinh đẹp như cũ, loáng thoáng thấy được dung mạo thời trẻ.
Tử Vũ đi đến trước mặt bà ta, tháo kính râm xuống, lạnh giọng hỏi: “Bà là Thẩm Thục Lan?”
“Cô là ai?”
Khí thế của Tử Vũ quá mãnh liệt, Thẩm Thục Lan khẽ nhíu mày, rụt người về sau.
Tử Vũ cười khẽ, dứt khoát ngồi xuống đối diện bà ta.
“Bà không cần biết tôi là ai, lần này tôi đến tìm bà là vì muốn bàn chuyện hợp tác. Chỉ cần bà làm việc giúp tôi, chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt cho bà”
Nghe Tử Vũ nói, Thẩm Thục Lan hơi do dự.
Dù là ai cũng sẽ không tin một người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình và nói muốn hợp tác với mình sẽ có ý tốt.
Hiển nhiên Thẩm Thục Lan cũng như vậy, bà ta lắc đầu, nói: “Cô dựa vào đầu mà cảm thấy tôi sẽ làm việc giúp cô? Tôi và cô hợp tác thì lấy được lợi ích gì?”
Tử Vũ không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt bà ta.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thục Lan chịu thua, bà ta sợ hãi nói: “Cô… cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Nghe vậy, Tử Vũ đứng dậy, nói một cách lạnh lùng: “Không phải tôi đang thương lượng với bà, bây giờ bà phải hợp tác với tôi.
Tôi nói cho bà biết, con gái cưng Giang Tình Tình của bà hiện đang ở trong tay tôi, nếu bà còn do dự nữa thì tôi không đảm bảo đảm Giang Tình Tình có an toàn không đâu.”
“Cái gì!? Tình Tình đang ở chỗ cô!” Thẩm Thục Lan kinh hãi.
Đã rất lâu Thẩm Thục Lan không liên hệ với Giang Tình Tình, dĩ nhiên trong lòng bà ta vô cùng lo lắng.
Bây giờ nghe được tung tích của con gái, bà ta bắt đầu đứng ngồi không yên.
Với Thẩm Thục Lan, chẳng có gì quan trọng hơn an toàn của Giang Tình Tình. Thế là bà ta trầm tư một lúc rồi nói: “Cô không được làm Tình Tình bị thương, tôi đều nghe lời cô hết.
Chỉ cần có không làm hại Tình Tình, bảo tôi lên núi đau xuống biển lửa tôi cũng bằng lòng!”
Tử Vũ mỉm cười hài lòng trước phản ứng của Thẩm Thục Lan.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm khó bà, tôi chỉ muốn bà giúp tối đối phó một người mà thôi.”
Thẩm Thục Lan ngạc nhiên, vô thức hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô đối phó ai?”
“Giang Tiêu Tiêu, hẳn là bà không xa lạ đâu nhỉ?
Tử Vũ cười nói: “Chỉ cần bà giúp tối giải quyết cô ta, tôi không chỉ đưa Giang Tình Tình trở về an toàn mà còn có thể cho mấy người một số tiền, để sau này mấy người có thể sống tốt hơn.”
Thẩm Thục Lan sững sờ, bà ta không thể nào ngờ được người mà Tử Vũ muốn mình đối phó lại là Giang Tiêu Tiêu.
Dù Tử Vũ không nói Giang Tình Tình đang ở trong tay cô ta thì bà ta cũng vui lòng giúp đỡ.
Những năm qua, bà ta sớm đã muốn giẫm Giang Tiêu Tiêu dưới chân mình không chỉ một lần.
Nếu bây giờ có cơ hội tốt như vậy thì tại sao lại không làm?
Thẩm Thục Lan đồng ý: “Được, chúng ta nói rồi đấy, tôi giúp cô đối phó Giang Tiêu Tiêu, nhưng cô cũng phải tuân thủ cam kết, nhất định phải bảo vệ an toàn cho Tình Tình”
“Bà yên tâm, tôi là một người giữ chữ tín”
Nói xong, Tử Vũ đi khỏi nhà họ Giang.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!