Chương 77
Tuyệt quá, vậy là tối nay mình có thể đi bay lắc rồi, ở đầu dây bên kia Cận Tri Dực vui khỏi nói.
Sau khi cúp điện thoại, Cận Tri Thận lại gọi cho Giang Tiêu Tiêu.
Từ lúc xuất viện về, Giang Tiêu Tiêu nằm ì ở nhà cả một ngày.
Điện thoại trên bàn bỗng reo lên, cô đứng dậy nghe máy.
“Em ăn cơm chưa?”
Giọng nói trầm thấp và quyến rũ vang lên từ đầu dây bên kia nhất thời làm Giang Tiêu Tiêu ngẩn ngơ, cô sững sờ trong chốc lát rồi mới trả lời: “Ăn rồi.”
“Tối nay tôi có chút việc, muộn mới qua thăm em được.”
“Không sao, anh cứ bận việc của mình đi.”
Anh ấy cố ý báo cáo lịch trình cho mình cứ như hai người có quan hệ nào đó thật ấy. Giang Tiêu Tiêu cầm lòng không đặng mà nghĩ.
“Ừm”
Cận Tri Thận khẽ mỉm cười, sau khi cúp điện thoại anh lại xem tài liệu trên bàn, một lát sau anh dặn trợ lý lái xe đi đến nơi tập đoàn Thyssen tổ chức tiệc rượu.
Trợ lý sửng sốt, dường như không hề ngờ được rằng Cận Tri Thận sẽ tham gia bữa tiệc này, tuy cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều.ô tô đi đến khách sạn, Cận Tri Thận xuống xe.
Hiện tại, tại phòng khánh tiệc ở tầng ba đang diễn ra một bữa tiệc tôi thương mại, Lam Quân Hạo đang trò chuyện với một người đàn ông ngoại quốc, người này mặc com lê đen, khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Ông ấy chính là chủ tịch của tập đoàn Thyssen, tên tiếng Trung là Ngô Ninh.
Lam Quân Hạo vẫn luôn theo dõi hướng đi của tập đoàn Thyssen, vì vậy sau khi biết được bọn họ tổ chức bữa tiệc này, anh ta bèn nghĩ mọi cách để lấy được thiệp mời.
Dự án trong tay bị hoãn lại càng lâu thì hai nhà cũng tổn thất càng lớn, hiện nay Lam Quân Hạo cũng đã sứt đầu mẻ trán vì chuyện này.
Nhưng anh ta nghĩ chỉ cần tối nay có thể đàm phản với Ngô Ninh thành công về chuyện hợp tác thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Lam Quân Hạo vẫn duy trì phong độ lịch sự, nhã nhặn và ung dung trò chuyện với Ngô Ninh.
Đề tài câu chuyện đã đến lúc kết thúc, Ngô Ninh nở nụ cười, nói với anh ta bằng thứ tiếng Trung không đúng tiêu chuẩn: “Dự án này của chủ tịch Lam quả thật rất hay, tôi cảm thấy vô cùng hứng thú.”
Nghe thế Lam Quân Hạo mỉm cười.
Đúng lúc này, một nhân viên vội vàng chạy lại báo với Ngô Ninh: “Thưa chủ tịch, cậu Cận đến a.”
Ngô Ninh cả kinh, lập tức nhìn về phía cửa phòng tiệc.
Quả nhiên Cận Tri Thận bước vào, bộ âu phục màu đen, gương mặt nghiêm túc, sự lạnh lùng và xa cách bao phủ cả người anh, ánh mắt của tất cả mọi người trong bữa tiệc đều đổ dồn về phía anh và rồi bị khuất phục bởi áp lực mạnh mẽ toát ra từ anh.
Ngô Ninh ngây người trong giây lát, như là không ngờ Cận Tri Thận sẽ đích thân đến dự tiệc, ngay lập tức ông ấy bỏ lại Lam Quân Hạo và tiến lên nghênh đón anh.
“Chủ tịch Cận, chào anh, tôi là Ngô Ninh, chủ tịch của tập đoàn Thyssen, nghe danh đã lâu, nay được gặp chủ tịch Cận quả nhiên là tuấn tú đường hoàng.”Ngô Ninh vẫn nói bằng thứ tiếng Trung không đúng chuẩn của mình kèm theo chút cung kính dành cho anh.
Cận Tri Thận cười khẽ: “Chủ tịch Ngô quá khen.”
“Chủ tịch Cận, mời đi bên này.”
Cận Tri Thận đi theo Ngô Ninh vào bữa tiệc, lúc đi ngang qua Lam Quân Hạo, anh cho đối phương một ánh mắt đầy thâm ý.
Cho dù chỉ là một cái liếc mắt đơn giản thì ánh mắt lạnh lùng ấy vẫn khiến Lam Quân Hạo cứng đờ tại chỗ, trong lòng anh ta xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Trước kia Cận Tri Thận không có hứng thú thảo luận về dự án, nhưng không ngờ tối hôm nay anh lại trò chuyện với Ngô Ninh rất lâu, không biết hai người bọn họ đã nói những gì, khoảng nửa tiếng sau, anh đi về.
Ngô Ninh tiễn Cận Tri Thận đi với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, Lam Quân Hạo vẫn luôn ở lại bữa tiệc để đợi ông ấy, sau khi Cận Tri Thận đi thì anh ta lại gần và nói: “Chủ tịch Ngô, về việc hợp tc..”
Nghe vậy, Ngô Ninh sực nhớ ra, trên mặt ông ấy tràn ngập vẻ áy náy.
“Chủ tịch Lam à, xin lỗi cậu, vừa rồi tôi và chủ tịch Cận đã trao đổi và bắt tay hợp tác một dự án, toàn bộ vốn đầu tư có lẽ sẽ dồn cả vào dự án đó, sợ rằng không thể hợp tác với công ty của cậu rồi, thật sự xin lỗi.”
Bọn họ vừa mới phát triển sự nghiệp ở trong nước, giữa Cận thị và Lam thị, dù là bất cứ ai đương nhiên cũng sẽ chọn Cận thị quy mô hơn rồi.
Tức khắc vẻ mặt của Lam Quân Hạo trở nên cứng ngắc, nhưng anh ta vẫn cười nói: “Không sao, chủ tịch Ngô, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác mà.”
Tuy nụ cười vẫn treo trên mặt nhưng lửa giận đã cháy ngùn ngụt trong lòng Lam Quân Hạo, biện pháp mà anh ta mãi mới nghĩ ra được cứ thế bị hủy hoại.
Ngô Ninh không quan tâm đến anh ta, đi khỏi đó.
Suốt dọc đường về nhà, sắc mặt của Lam Quân Hạo cực kỳ khó coi.
Giang Tình Tình đang ngồi trên ghế sô pha, không hề biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta vừa xem ti vi vừa lên tiếng chào hỏi.
“Anh Quân Hạo, anh về rồi à.”
Lam Quân Hạo không đáp lại, anh ta cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta, vẻ u ám phủ kín gương mặt anh ta.
“Hôm nay em đi dạo phố thì nhìn trúng một chiếc túi xách ở trung tâm thương mại, ngày mai anh đi mua cho em được không anh?” Giang Tình Tình nói với giọng nũng nịu.
Trước đó cô ta cho người đàn ông kia hai trăm nghìn, sáng nay lại lén đưa cho người nhà của gã một khoản tiền lớn, mà chiếc túi cô ta thích lại rất đất, tạm thời tài chính của cô ta trở nên eo hẹp.
Lam Quân Hạo vốn đang khó chịu nghe thế thì càng tức giận hơn.
“Giờ còn đòi túi xách! Giang Tình Tình! Cô có biết cô gây ra họa lớn lắm rồi không hả?”
Bị Lam Quân Hạo quát, Giang Tình Tình sững người, bấy giờ cô ta mới nhận ra cảm xúc khác thường của anh ta, sáng nay vẫn còn bình thường mà?
“Anh Quân Hạo à, anh sao thế?” Giang Tình Tình hỏi một cách cẩn thận.
Lam Quân Hạo đứng dậy kéo cà vạt rồi đạp vào bàn chừng như bực bội lắm, trông anh ta vô cùng hung ác.
Giang Tình Tình sợ hết hồn, cô ta đứng dậy kéo tay của anh ta và hỏi: “Anh Quân Hạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lam Quân Hạo tức giận gạt tay cô ta ra, nói: “Tại sao cô lại phải gây khó dễ cho Giang Tiêu Tiêu? Cô không biết bây giờ cô ta kiếm được ai làm chỗ dựa à? Tôi đúng là bị cô hại chết rồi!”
Vốn dĩ hai bên đã bàn bạc xong xuôi, nếu Cận Tri Thận không xuất hiện trong bữa tiệc tối này thì nhất định bọn họ có thể hợp tác với tập đoàn Thyssen.
Giang Tình Tình gây chuyện, Cận Tri Thận lại đến nhằm vào anh ta, giờ thì hay rồi, dự án không có tiến triển, nhà họ Giang và nhà họ Lam cũng xong đời.
Nếu Cận Tri Thận chèn ép thêm chút nữa thì hai công ty của nhà bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
“Hả?” Giang Tình Tình không kịp phản ứng lại ngay được: “Chẳng phải việc đó đã giải quyết được rồi sao anh?”
Lẽ nào người nhà họ Cận đã biết nên gây khó dễ cho Lam Quân Hạo trong công việc?
“Giang Tình Tình, cô nghĩ người nhà họ Cận là ai mà cô có thể giấu giếm chuyện này dễ thế được? Bây giờ mối làm ăn với tập đoàn Thyssen cũng bị Cận thị cướp đi rồi, giờ thì hay rồi, bởi vì chuyện ngu xuẩn mà cô đã làm nên hai nhà chúng ta đều xong cả rồi.”