Chương 93
Tiểu Bảo vùi vào lòng Giang Tiêu Tiêu, chỉ chốc lát sau bé đã ngủ say.
Giang Tiêu Tiêu nhìn gương mặt say ngủ bình yên của bé, trong đôi mắt cô tràn ngập sự dịu dàng.
Giang Tiêu Tiêu nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy điện thoại di động trong túi ra xem, lúc bữa tiệc bắt đầu cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, lúc này trên màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tất cả đều là người nhà họ Giang và người nhà họ Lam gọi và nhắn tin đến.
Không gì khác ngoài việc muốn cô ra mặt thanh minh rằng trước kia Lam Quân Hạo không hề bắt cá hai tay, hơn nữa muốn cô bảo Cận Tri Thận bỏ qua cho bọn họ..
Vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đủ để thấy nhà họ Lam và nhà họ Giang hiện giờ vô cùng nhốn nháo.
Bị người nhà họ Cận đuổi ra khỏi bữa tiệc ngay trước mắt công chúng, Giang Tiêu Tiêu có thể tưởng tượng ra được hậu quả mà bọn họ gặp phải nghiêm trọng đến mức độ nào, cô dứt khoát tắt máy luôn, không để ý đến nữa.
Người nhà họ Lam gây khó dễ cho cô trước mặt bao người, bọn họ dám làm loạn thì phải nghĩ đến hậu quả, cô không phải là một người dư thừa sự lương thiện, sao có thể giúp đỡ bọn họ được chứ.
Cùng lúc đó, Cận Tri Thận ở trong phòng bên cạnh, một lát sau ông Cận gõ cửa vào phòng.
Ông và Cận Tri Thận nói về vài chuyện trong bữa tiệc, sau đó nhắc đến Giang Tiêu Tiêu.
“Con nghiêm túc với cô Giang đó à?” Ông Cận hỏi.
Cận Tri Thận mím môi, anh không trả lời câu hỏi của ông Cận mà hỏi ngược lại: “Ba, ba muốn nói gì?
Ông Cận nhìn anh, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Ba và mẹ con cũng không phải là kiểu người đòi hỏi môn đăng hộ đối, thế nhưng con đừng quên mấy năm trước có người tiếp cận Tiểu Bảo vì mục đích riêng, tốt nhất con nên đề phòng một chút.
Cô gái họ Giang này thật sự quá phức tạp, cô ấy và nhà họ Lam với nhà họ Giang dây mơ rễ má với nhau, nếu con thật sự muốn kết hôn với con bé thì nhất định sẽ gặp phải nhiều trở ngại, thế nên Tri Thận à, con phải cân nhắc về tình cảm của hai đứa cho thật kỹ.”
Tuy nói như thế nhưng ý của ông Cận rất rõ ràng, bọn họ không quá tán thành việc Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu ở bên nhau.
“Vâng, con biết rồi.” Cận Tri Thận đáp lại một cách hờ hững.
Anh đã quan sát Giang Tiêu Tiêu một thời gian, cô không hề có bất cứ ý đồ gì với Tiểu Bảo, cũng không có bất cứ ý đồ gì với nhà họ Cận.
Cho dù anh muốn kết hôn với Giang Tiêu Tiêu thì cô có đồng ý không lại là chuyện khác.
Đó là một người phụ nữ không hề giống những người khác!
Mặc dù hiện tại ông bà Cận không đồng ý hai người bọn họ ở bên nhau, nhưng Cận Tri Thận tin sớm muộn gì ba mẹ mình cũng sẽ thấy được ưu điểm của Giang Tiêu Tiêu.
Ông Cận nhìn anh, nói tiếp: “Con có rảnh thì bồi dưỡng tình cảm với Uyển Ương, ông Tô của con có ý định làm thông gia với nhà ta, ba và mẹ con đều rất thích con bé ấy.”
Dù ở bất cứ phương diện nào ông bà Cận đều cảm thấy Tô Uyển Ương là lựa chọn phù hợp nhất hiện giờ để làm con dâu nhà họ Cận.
Cận Tri Thận lập tức tỏ rõ suy nghĩ của mình.
“Ba à, con không thích cô ấy.”
“Tri Thận…”
Ông Cận hơi không vui, ông còn định nói gì thêm nhưng Cận Tri Thận ngắt lời: “Ba à, nếu ba không còn việc gì nữa thì về nghỉ sớm đi. Con còn có chút việc phải xử lý nốt.”
Nghe vậy, ông Cận thở dài, cuối cùng ông cũng không nói thêm gì nữa mà ra khỏi phòng.
Cùng lúc đó, ở chỗ rẽ của căn phòng, Giang Tiêu Tiêu tựa vào tường nhìn ông Cận rời đi.
Vừa nãy cô định đến tìm Cận Tri Thận để hỏi anh có muốn ôm Tiểu Bảo về không, kết quả cô lại nghe được cuộc đối thoại không nên nghe này.
Giang Tiêu Tiêu cụp mắt, dường như có thứ gì đó kéo cô về với thực tại.
Tuy hôm nay Tần Sương và Lam Bách Xuyên gây sự như thế rất quá đáng, nhưng đồng thời cũng gián tiếp thể hiện sự chênh lệch giữa cô và Cận Tri Thận, không những bọn họ không môn đăng hộ đối mà cô còn có quá khứ vô cùng phức tạp..
Ngay từ ban đầu Giang Tiêu Tiêu đã không hy vọng xa vời, chẳng qua vào khoảnh khắc này khi sự thật hiển nhiên ấy bị vạch trần một cách lõa lồ, cô không nén nổi nỗi xót xa trong lòng, quả nhiên người như cô không xứng có được hạnh phúc.
Giang Tiêu Tiêu không vào tìm Cận Tri Thận nữa mà mất hồn mất vía rời đi.
Khi ông Cận về phòng, bà Cận lập tức lại gần hỏi: “Thế nào rồi? Tri Thận nói sao.”
Ông Cận thở dài: “E rằng đứa con trai này của chúng ta thật lòng thích người ta thật rồi.”
Mặc dù Cận Tri Thận vẫn chưa nói thích Giang Tiêu Tiêu đến mức nào, nhưng hai người bọn họ dù sao cũng là cha con, hiển nhiên ông hiểu anh lắm.
“Gì cơ? Vậy phải làm sao bây giờ?” Bà Cận khẽ cau mày.
“Không biết nữa, đành phải đi đến đâu hay đến đó thôi.”
“Nghe Tri Dực nói là hai đứa nó mới quen biết nhau chưa lâu, bây giờ khuyên Tri Thận cách xa con bé kia ra chắc là được đấy!”
Dù thế nào bà Cận cũng cảm thấy tình cảm của hai người bọn họ hiện tại vẫn chưa sâu đậm đến mức không thể giải quyết.
Bên kia. Giang Tiêu Tiêu không ngủ được, cô cũng không trở về phòng ngay lập tức mà đi đến boong tầng hai.
Giờ này phần lớn người đang chơi hoặc đã đi ngủ, vì vậy nơi này rất yên tĩnh.
Những lời ông Cận nói ban nãy cứ lởn vởn trong đầu Giang Tiêu Tiêu, cô bỗng nhận rõ hiện thực, cũng không biết vì sao cô cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn cả lúc biết Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình ở bên nhau.
Giang Tiêu Tiêu thở dài, hai người bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới, có lẽ Tô Uyển Ương mới thật sự xứng đôi với anh.
Mình nên nhận rõ hiện thực từ lâu rồi mới phải, ngay từ lúc đầu đã không nên mong chờ bất cứ điều gì, bằng không bây giờ cũng sẽ không mất mát đến vậy.
Lúc này trong đầu Giang Tiêu Tiêu toàn là Cận Tri Thận, cho nên cô không hề chú ý đến boong thuyền tầng ba, Tô Uyển Ương và một cô gái trẻ tuổi đang đứng trò chuyện với nhau trên boong thuyền.
Tô Uyển Ương nhìn chăm chăm vào Giang Tiêu Tiêu ở phía dưới, ánh mắt của cô ta tối lại.
Cô gái bên cạnh cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta, sau đó bĩu môi, nói: “Sao ở đây cũng thấy được cô ta thế này, đúng là xúi quẩy.”
Cô gái này là em họ của Tô Uyển Ương, tên là Tô Hinh Nhụy, hôm nay cô ta cũng đến tham dự bữa tiệc và chứng kiến tất cả mọi việc đã xảy ra.
Tô Hinh Nhụy nói với vẻ giận dữ: “Chẳng biết cô ta lấy đâu ra tự tin mà dám cướp người yêu với chị, cũng không tự nhìn lại bản thân xem mình là hạng người gì.”
Nghe em họ mình nói thế, Tô Uyển Ương răn dạy: “Không được ăn nói lung tung.”
“Em nói lung tung gì chứ, chị họ à, rõ ràng chị ưu tú hơn cô ta về mọi mặt, chị còn là người thừa kế của nhà họ Tô, còn cô ta thì sao? Một đứa con gái bị gia đình mình vứt bỏ, chẳng có gì cả, loại người như thế có tư cách gì để đứng cạnh anh Thận chứ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!